
ng giã xong lại bỏ đi, đổ xong lại giã, ánh mắt đầy đau khổ và lo
lắng.
Thiếu Hạo nhân đêm tối đã chạy đến Triêu Vân phong, thoạt
tiên y lặng lẽ tới thăm Luy Tổ, rồi sau đó, được Chu Du chỉ dẫn, lại ta
sau đình viện tìm A Hành. Y khe khẽ gọi nàng nhưng A Hành một mực làm
ngơ, đi lướt qua y, như không nghe thấy.
Thiếu Hạo đành ngồi xuống thềm đá, lặng lẽ nhìn A Hành đi qua đi lại.
Chu Du nói thầy thuốc bảo không có gì đáng ngại, nhưng y vốn rõ hơn ai hết, thầy thuốc trong cung đình hễ gặp bệnh nặng thường sẽ không dám nói
thật. Nhìn tình trạng Luy Tổ, lại nhìn dáng vẻ A Hành, y hiểu Luy Tổ e
rằng chỉ còn sớm tối.
Như ý nguyện của y, cả Hiên Viên và Thần Nông đều tổn thất không nhỏ, nhưng y chẳng hề thấy vui vẻ chút nào.
Mỗi lần A Hành chìa tay ra cầm nắm gì đó, y lại trông thấy bàn tay mất đi
ngón út của nàng, trái tim bất giác nhói lên, như thể ngón tay bị cắt
đứt là của y vậy.
Vô vàn đom đóm múa lượn trên bãi cỏ, tỏa sáng
lập lòe, tựa như vô vàn vì sao nho nhỏ lung linh, y tiện tay bắt lấy một con, nắm trong lòng bàn tay như một ngọn đèn nhỏ xíu, dưới ánh trăng mờ mờ, rất nhiều chuyện xưa chợt hiện ra.
Y nhớ lần đầu tiên gặp
Xương Ý, Xương Ý còn ngượng ngập nấp sau lưng Thanh Dương, ngọng nghịu
gọi “Thiếu Hạo ca ca”; nhớ lúc y, Thanh Dương và Vân Trạch uống rượu,
Xương Ý đều ngoan ngoãn ngồi một bên, cặp mắt sáng rực chăm chú nhìn bọn họ; nhớ hồi nhỏ Xương Ý cầm thanh kiếm, y lại cầm tay Xương Ý, dạy
Xương Ý chiêu kiếm đầu tiên, trong khi Thanh Dương đứng bên cạnh vỗ tay
cổ vũ, Xương Ý cũng cười nói “Cám ơn Thiếu Hạo ca ca”; nhớ sau khi Vân
Trạch qua đời, Thanh Dương bị giam ở Lưu Sa, Xương Ý cuống quýt chạy tới tìm y, khóc lóc, “Thiếu Hạo ca ca, huynh mau tới thăm Đại ca đi, Đại ca sắp chết rồi.”
Y cũng nhớ lần đầu tiên gặp A Hành, khắp người
nàng toàn là máu, nằm lịm trên tế đài. Lúc bế nàng lên, lòng y chợt rung lên một cảm giác vi diệu, thiếu nữ này là tân nương của y đấy ư? Đột
nhiên, y bỗng lạnh người vì sợ, suýt nữa y đã đến muộn một bước rồi.
Từ Ngọc sơn về đến Triêu Vân phong, A Hành cùng y trò chuyện thâu đêm dưới bầu trời đầy sao sáng, tuy nàng cố làm bộ tự nhiên, nhưng cứ nhấp một
ngụm rượu, nàng lại đỏ bừng mặt. Có lẽ biết được vẻ thẹn thùng kia là do mình, nên y chẳng dám nhìn lâu.
Trong Thừa Hoa điện, y cùng
nàng nắm tay du ngoạn, gảy đàn thưởng nhạc, trồng cây ngắm hoa, ủ rượu
chuốc chén, vốn chỉ để che mắt người đời. Nhưng tiếng đàn ấy vì có nàng
thưởng thức, nên mới du dương thánh thót, hoa trong vườn vì có nàng nắm
tay cùng ngắm nên mới diễm lệ vô song, rượu ngon y ủ vì có nàng cùng
uống cùng say nên mới đượm nồng thơm ngát. Nàng cười, nàng cau mày, nhất cử nhất động của nàng đều tươi tắn sinh động, biến cả tòa cung điện
vắng lạnh mênh mông thành một ngôi nhà, y vì nàng mà vui vẻ, vì nàng mà
tươi cười, tất cả đều là chân thành, quãng thời gian sớm tối bên nhau
đó, tuyệt không giả dối.
Dưới Ngu uyên, trong bóng đêm tăm tối
tưởng chừng nuốt trọn được tất cả, y nhắm mắt chờ chết, vậy mà A Hành đã đi rồi còn quay lại vì y, xưa nay nàng chẳng thề hẹn gì với y, vậy mà
nàng vẫn không lìa bỏ. Lần ấy, tuy y ở trong bóng tối nhưng lại cảm nhận được ánh sáng, còn lần này, y đang nắm lấy ánh sáng, vậy mà chỉ cảm
thấy đêm tối mịt mùng.
“A Hành!”
Y nắm lấy gấu quần xanh biếc lướt qua bên mình, định giải thích, định cứu vãn, nhưng chính y
cũng chẳng biết phải nói gì. Giải thích rằng y không hề muốn Xương Ý
chết ư, hay phân bua rằng y không ngờ Xương Ý lại cố chấp đến vậy, rõ
ràng đã nhận được tin, có thể đi trước nhưng lại không chịu sống nhục,
càng không ngờ Xương Phó lại cương liệt đến thế, quyết không sống một
mình.
“Buông ra!”
A Hành ra sức giật gấu quần ra, Thiếu Hạo không nói một lời, nhưng bất kể thế nào cũng không chịu buông.
A Hành rút phắt chủy thủ ra, đó chính là thanh chủy thủ y và nàng cùng
rèn làm quà kết hôn cho Xương Ý và Xương Phó, cũng là thanh chủy thủ hôm nay Xương Phó dùng để tự vẫn, trên chủy thủ vẫn còn vệt máu. Thiếu Hạo
run bắn lên, vật còn đây mà người đã mất, lời chúc phúc năm ấy y đích
thân rèn lên, giờ đây, chỉ còn như một lời châm chọc.
A Hành nắm chủy thủ bằng bàn tay chỉ còn bốn ngón, chủy thủ lướt qua chiếc quần,
nửa ống quần lập tức bị cắt lìa. Trong nháy mắt, bóng nàng đã xa tít.
Thiếu Hạo nắm lấy nửa ống quần, bất lực thõng tay xuống.
Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt!
Tất cả chẳng còn cách nào cứu vãn nữa!
Thanh Dương, Vân Trạch, Xương Ý, Xương Phó, từng người lần lượt ra đi mãi mãi, A Hành cũng kiên quyết rời bỏ y!
Trong rừng dâu, Xi Vưu đang đứng tực vào một thân cây, lặng lẽ nhìn Thiếu Hạo và A Hành.
Biết được hôm nay là ngày đưa tang Xương Ý, hắn không yên tâm về A Hành nên
định tới xem thử, nào ngờ lại nghe nói Xương Phó tự vẫn. Hắn vốn không
định lên Triêu Vân phong, không phải vì sợ, mà e sự xuất hiện của mình
sẽ làm A Hành đau khổ, giờ đây những đau khổ mà nàng phải gánh chịu đã
quá nhiều, hắn chỉ muốn xác nhận rằng nàng bình an, rồi sẽ âm thầm quay
về.
Nhưng nàng chẳng hề bình an, Xi Vưu cũ