pacman, rainbows, and roller s
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327355

Bình chọn: 7.00/10/735 lượt.

hắn trước mặt Xương Phó, sát khí đằng đằng.

Xương Phó cao giọng nói: “Vương cơ phát hiện ra Chúc Dung đang bày trận dẫn

phát cho núi lửa nổ tung, bèn phái người đưa thư cho Hoàng Đế, thỉnh cầu ngài phái thần tướng tới phá trận, trong lúc đó, ta và Xương Ý đã phải

trăm phương ngàn kế lần lữa với Chúc Dung kéo dài đến chập tối. Nếu viện binh đến kịp thì đâu có tang lễ hôm nay. Nhưng thư của vương cơ giữa

đường đã bị kẻ khác đoạt mất, kẻ đó chính là hắn, Cửu vương tử của Hiên

Viên!” Xương Phó chỉ thẳng vào Di Bành, tất cả mọi người đều kinh hoàng

nhìn theo tay nàng.

Xương Phó chầm chậm quét mắt qua tất cả

người Hiên Viên tộc, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt đanh lại, khiến Hoàng Đế

nhất thời cũng cứng họng, nói không nên lời.

Xương Phó lại nói:

“Ta sau khi cha ta quỳ xuống dưới chân Hoàng Đế, hai tay dâng Nhược Mộc

hoa cổ xưa nhất lên ngài, chấp nhận quy thuận Hiên Viên quốc, chúng ta

đã trở thành con dân Hiên Viên, cũng chính là con dân của Hiên Viên Cửu

vương tử, nhưng hắn lại vì thù hận cá nhân mà phản bội con dân của mình. Thân là tộc trưởng Nhược Thủy, vì vong linh của sáu ngàn tộc dân, vì

nỗi đau của sáu ngàn nữ tử, ta không thể tha thứ cho hắn được, nếu tha

thứ cho hắn, ta còn mặt mũi nào trở về Nhược Thủy nữa! Thân là thê tử

của Xương Ý, hắn giết phu quân ta, ta càng không thể tha thứ cho hắn!”

Vừa nói, Xương Phó vừa rút phắt chủy thủ giấu sẵn trong tay áo, phi thân vọt lên, dốc toàn lực, đâm thẳng về phía Di Bành. Thần khí do Thiếu Hạo rèn ra lập tức phát huy uy lực đáng sợ của mình, nhân khí hợp nhất, khí thế như cầu vồng, không gì ngăn cản được.

Di Bành đã quen nấp

trong bóng tối ném đá giấu tay, đâu có ngờ Xương Phó lại dám ra tay giết mình ngay trước mặt mọi người, vội cuống quýt lùi lại, hấp tấp bày kết

giới, nhưng Xương Phó đã có dự định sẵn, hắn làm sao cản nổi một đòn dốc hết toàn lực bất chấp sinh tử của nàng. Xương Phó thế như chẻ tre lao

tới, tất cả chướng ngại đều bị nàng phá tan tành.

Di Bành chỉ

trông thấy một vầng sáng lao tới như tên bắn, càng lúc càng gần, càng

gần càng chói lọi, có tránh cũng không sao tránh nổi, hồng quang bùng nổ ngay trước mắt hắn, nhắm thẳng vào tim hắn, con ngươi hắn chợt co rút,

chẳng cách nào tránh thoát, hắn đành tuyệt vọng nhắm nghiền mắt lại.

Cả thế giới tựa hồ đều tan biến, bên tai chỉ còn sự im lặng chết chóc.

Di Bành cứ ngỡ rằng tử vong sẽ rất đau đớn, nhưng lạ thay, hắn chẳng hề

thấy cảm giác đau đớn khi trái tim bị đam thủng. Hắn bất giác đưa tay sờ lên ngực, tiếc rằng chẳng sờ thấy gì cả.

Thực ra Di Bành cảm

thấy lâu thật lâu, nhưng Xương Phó ra tay thần tốc, một đòn sấm sét chỉ

diễn ra trong một chớp mắt ngắn ngủi. Bấy giờ mới nghe tiếng Hoàng Đế

quát thị vệ, Di Bành chợt mở bừng mắt ra, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình đã thấy một thân hình mềm nhũn ngả vào lòng, theo phản xạ, hắn vội đón

lấy, ra là mẹ hắn, máu phun ra từ ngực bà ướt đẫm cả hai tay hắn.

Xương Phó không ngờ Đồng Ngư thị lại nhào tới, lấy thân mình đón một đòn chí

mạng của nàng, bây giờ dù muốn giết Di Bành cũng đã muộn, đám thị vệ

đang xúm quanh hắn bảo vệ rồi.

Từng đóa hoa máu trả giá bằng

sinh mệnh đỏ đến chói chang, thắm tươi rực rỡ, nhưng trong mắt Di Bành,

thế giới giờ đây chỉ còn hai màu đen trắng, thê lương tuyệt vọng.

“Mẹ, mẹ!” Di Bành gào lên thê thiết.

Hắn ôm chầm lấy mẹ, ra sức ấn lên vết thương toan cầm máu, nhưng chỉ cảm thấy thân thể mẹ lạnh dần đi.

Mẹ đã tắt thở, nhưng bà vẫn mỉm cười, chủy thủ cắm vào tim nhất định rất

đau đớn, nhưng biết được con mình không bị tổn thương, dù có phải chịu

đau đớn gấp nghìn lần, bà cũng cam lòng.

“Mẹ!” Di Bành gào lên thê thảm như sói hú.

Rất đông thị vệ xúm lại, dường như định giúp hắn, nhưng hắn phẫn nộ đẩy bọn chúng ra.

Cút, cút ra đi!

Hoàng Đế chạy lại, run run định bế Đồng Ngư thị lên, nhưng bị Di Bành một

chưởng đẩy bật ra: “Không được chạm vào mẹ ta! Ông cũng cút ra! Ông là

đồ bạc bẽo, quân vong ân phụ nghĩa, ông không xứng với mẹ ta!”

Mấy ngàn năm trước, vì hắn, mẹ đã quỳ xuống chân Hoàng Đế khóc lóc van xin, vậy mà ông ta còn quát mắng bà, nói cái gì chút tình xưa còn sót lại đã bị sự điên cuồng và ác độc của bà làm tiêu tan hết, rồi mặc cho mẹ nắm

lấy vạt áo ông ta khóc lóc, Hoàng Đế lạnh lùng đá văng mẹ ra, xông xông

bỏ đi.

Di Bành ôm lấy Đồng Ngư thị, vừa khóc vừa gọi như điên

cuồng, “Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, mẹ còn chưa chứng kiến mụ đàn bà trong

Triêu vân điện kia chết kia mà, chẳng phải mẹ nói sẽ không tha cho bà ta ư? Mẹ mở mắt ra đi, con nhất định sẽ giúp mẹ giết bọn chúng, giết sạch

bọn chúng, không chừa một mống, con nhất định sẽ báo thù cho hai huynh…”

Nói rồi, hắn bế thi thể Đồng Ngư thị, loạng choạng chạy vào rừng.

Không ai ngờ ngay trong tang lễ lại xảy ra biến cố thế này, còn liên quan cả

tới bí mật của vương thất, mọi người nhất loạt quỳ xuống, lòng nơm nớp

lo âu, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Hoàng Đế sầm mặt ra

lệnh: “Giam tất cả người Nhược Thủy tộc lại, nhốt Xương Phó vào thiên

lao, giao cho Thu quan ti khấu đích thân thẩm vấn, xử trí theo luật.”