
thích duy nhất chính là phụ vương không
nhận được bức thư Liệt Dương đưa về.”
Kẻ nào dám chen ngang đoạt lấy thư tín gửi cho Hoàng Đế? Kẻ nào có thể lớn gan chừng ấy, lại có thể có năng lực ấy?
A Hành sực nghĩ ra, tức thì đau đớn trào lên cùng giận dữ, lạc giọng hỏi: “Đêm qua phụ vương nghỉ lại Chỉ Nguyệt điện ư?”
Luy Tổ đột ngột lảo đảo, ngã ngửa ra sau, A Hành vội đỡ lấy bà: “Mẹ, mẹ!”
Luy Tổ hơi tỉnh lại, liền quay sang nhìn Xương Phó khóc: “Xin lỗi con, là tại ta nuôi ong tay áo!”
Xương Phó nuốt lệ nói: “Mẹ, mẹ nói gì thế?”
Luy Tổ nước mắt vòng quanh: “Vì lỗi lầm thơi trẻ nên ta vẫn lấy làm áy náy
với Đồng Ngư thị, thật không ngờ đã sai lại càng sai! Đáng lẽ ta phải
nhận ra từ sớm, nếu đã phạm sai lầm, thà rằng bản thân bị trời phạt,
cũng phải làm cho đến cùng, nếu năm xưa ta xuống tay tàn độc, giết phăng mẹ con Đồng Ngư thị đi, thì chẳng bao giờ có ngày này!”
Xương
Phó gắng gượng bước xuống giường, quỳ xuống trước mặt Luy Tổ, khóc nức
lên: “Mẹ, nếu mẹ còn tự trách bản thân nữa thì Xương Ý có chết cũng
chẳng được yên lòng đâu.”
Luy Tổ ôm lấy Xương Phó và A Hành, khóc đến khàn giọng, A Hành và Xương Phó cũng lã chã nước mắt.
Chuyên Húc ngồi im một góc, nhìn mẹ, cô cô, và bà nội khóc nức nở, như hiểu mà lại không hiểu, chỉ đinh ninh nhớ lời dặn của bà, gắng nhớ lấy tất cả.
Bà nội đã nói, hiện giờ cậu là nam tử hán duy nhất trong nhà, nhất định
phải kiên cường.
Một cung nữ liêu xiêu chạy vào, “Vương hậu, cả đoàn người đang đến ngoài kia, họ đều mặc áo tang, chít khăn tang…”
Xem ra phụ vương đã nhận được tin nên phái người tới bẩm với mẫu hậu. A
Hành nói: “Cứ nói chúng ta biết cả rồi, bảo bọn họ về đi.”
Cung nữ nọ luống cuống nuốt khan, lắp bắp thưa: “Không, không được đâu, cả Hoàng Đế cũng tới.”
Nhất thời, mọi người trong phòng đều lặng đi.
Luy Tổ căm giận quát: “Bảo ông ta cút về đi! Nói rằng ta không muốn gặp ông ta, đời này kiếp này không muốn trông thấy ông ta nữa!”
Thấy ả
cung nữ kinh hãi há hốc miệng. A Hành liền đứng dậy kéo kéo tay áo ả, ý
bảo ả theo mình ra ngoài, nào ngờ Xương Phó cũng đuổi theo: “Ta có lời
muốn nói cùng phụ vương.”
A Hành và Xương Phó ra đến tiền điện,
thấy Hoàng Đế toàn thân vận áo tang, vẻ mặt đau xót, vừa thấy A Hành
liền hỏi ngay: “Mẫu hậu con thế nào rồi?”
A Hành đáp: “Mẫu hậu không khỏe lắm, đang nằm nghỉ.”
Hoàng Đế dợm bước: “Để ta vào xem.”
A Hành vội giơ tay cản ông lại, “Phụ vương, mẫu hậu không chịu được kích động.”
Hoàng Đế khựng lại, “Vậy… vậy để hôm khác.”
Đoạn ông quay ra bảo Xương Phó: “Hai trăm binh sĩ Thần tộc đều hy sinh, còn
bốn ngàn chiến sĩ Nhược Thủy rút lui theo lệnh Hành nhi còn sống cả, ta
đã phái người tiếp tục tìm kiếm, có lẽ còn có thể cứu thêm vài ba chiến
sĩ Nhược Thủy nữa, nếu con có yêu cầu gì, cứ nói ra đi.”
Xương
Phó vẻ mặt lạnh lùng, đang định lên tiếng thì bị A Hành cướp lời: “Phụ
vương, ba ngày trước con đã sai Liệt Dương đem thư về bảo Chúc Dung định dẫn phát cho núi lửa mổ tung, xin người lập tức phái binh chi viện,
hiện giờ Liệt Dương ở đâu không rõ, còn thư chẳng hay phụ vương có nhận
được không?”
Hoàng Đế tâm niệm xoay chuyển như chớp, lập tức
hiểu ngay mọi chuyện, giận đến tím mặt, nét mặt méo mó đi vì phẫn nộ,
nhưng dần dà, ông lại khôi phục vẻ thản nhiên, “Chuyện này ta sẽ phái
người tra xét.”
A Hành hoàn toàn mất hết hy vọng vào Hoàng Đế,
nhất định ông sẽ dùng một phương pháp để trừng trị Di Bành đích đáng,
nhưng đó không phải hình phạt mà nàng muốn.
Xương Phó quỳ xuống
nói: “Phụ vương, tuy Xương Ý đã tan xương nát thịt, nhưng con muốn xin
Người cử hành tang lễ long trọng cho chàng.”
Hoàng Đế đáp: “Ta đã định sắp xếp như thế rồi, con còn yêu cầu gì khác không?”
Xương Phó lắc đầu.
Hoàng Đế nói: “Vậy ta đi đây, nếu cần gì các con cứ phái người tới trực tiếp bẩm với ta.”
Vân Tang nấp ngoài điện thấy Hoàng Đế đã đi khỏi, mới dần theo Chu Du bước
vào tiền điện. Tuy nàng đã được gả cho Thanh Dương nhưng tại Triêu Vân
điện, nàng vẫn là người ngoài, bởi thế nàng chỉ một mực ru rú trong nhà, phàm việc gì cũng ra sức tránh né.
A Hành vấn an nàng, còn Xương Phó cứ ngồi ngây ra như phỗng, tựa hồ chẳng còn biết gì tới mọi chuyện xung quanh nữa.
Trước tình cảnh ấy, Vân Tang cũng xót xa vô hạn, nàng còn nhớ buổi hôn lễ mấy trăm năm trước, dưới bóng Nhược Mộc hoa đỏ thắm, Xương Phó cứng cỏi
ranh mãnh, thông minh tinh quái nhường nào. Trong lòng nàng, Xương Ý và
Xương Phó là đôi phu thê duy nhất khiến nàng ngưỡng mộ, khiến nàng tin
rằng trên đời này vẫn tồn tại tình cảm vợ chồng son sắt, chỉ tiếc rằng
trời cao quá đỗi nhỏ nhen, ghen ghét cảnh viên mãn, lại bắt bọn họ cách
trở âm dương.
Vân Tang nói với A Hành: “Mấy ngày trước, ta nửa
đêm mất ngủ bèn ra ngoài cho khuây khỏa, trông thấy dưới Hiên Viên sơn
có ánh lửa bèn chạy đến xem, vừa khéo bắt gặp Di Bành dẫn theo mấy tên
Yêu tộc vậy đánh một con Lang điểu, một tên trong số đó hình như thuộc
Hồ tộc, nói cái gì muốn đoạt Phượng Hoàng nội đan của Lang điểu dâng lên cho Hồ vương trị thương. Ta nghĩ là Liệt Dương, bèn ra tay cứu nó