
, vốn
định hôm nay muội về sẽ nói lại với muội, nhưng lúc đến đây tìm lại
loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, ta thấy không tiện lắm bèn tránh đi,
nào ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.”
A Hành vội hành lễ với nàng, cảm kích nói: “Đa tạ tỷ, hiện giờ Liệt Dương đâu rồi?”
Vân Tang đáp: “Ở đằng Hậu Thổ. Thương thế của Liệt Dương rất nặng, ta không giúp được nó, đành đưa đến chỗ Hậu Thổ, để Hậu Thổ trị thương cho nó.”
Vừa rồi chỉ mãi lo đến an nguy của Liệt Dương, không suy nghĩ được kỹ càng, mãi đến giờ A Hành mới phát hiện những lời Vân Tang nói có rất nhiều
nghi vấn. Công lực của Liệt Dương cao hơn Vân Tang, kẻ mà Liệt Dương
không đối phó nổi, nhất định Vân Tang cũng chẳng thể địch lại, cách giải thích duy nhất chính là lúc đó Hậu Thổ cũng ở đây, và kẻ cứu Liệt Dương là Hậu Thổ.
Vân Tang băng tuyết thông minh, thoạt nhìn vẻ mặt A Hành liền nhận ra ngay nàng đã đoán được sự tình, bèn thản nhiên thừa
nhận, “Ta cũng biết là không giấu được muội, thực ra tối hôm đó ta ra
ngoài gặp Hậu Thổ. Nghe nói Chúc Dung định đầu hàng, ta có phần nghi
ngờ, bèn đi tìm Hậu Thổ gạn hỏi tình hình chiến trận, tiếc rằng khi bọn
ta đến Liệt Dương đã hôn mê nên không hỏi được nó đến vì việc gì.”
Dù đến sớm thì sao chứ? Tuy Vân Tang đã gả cho Thanh Dương, nhưng đôi bên
chỉ là lợi dụng lẫn nhau, dù nhận được tin từ sớm, chắc gì Vân Tang đã
báo với Hoàng Đế. Thậm chí A Hành còn mừng thầm vì họ không biết, bằng
không có lẽ Vân Tang sẽ nghĩ cách báo với Chúc Dung, đến chừng đó e rằng ngay cả bốn ngàn binh sĩ và Xương Phó cũng không sao thoát được.
Nghĩ đến đó, A Hành bỗng toát mồ hôi lạnh, sao bây giờ nàng lại thành ra thế này? Vân Tang và Hậu Thổ luôn thân thiết với nàng, thân là dị tộc bại
trận, vậy mà họ vẫn mạo hiểm, bất chấp đắc tội Di Bành để cứu Liệt
Dương, sao nàng có thể đa nghi như vậy? Nhưng nàng có thể không đa nghi
ư? Nhưng dù có tốt đến mấy cũng chỉ là tư tình, đứng trước đại nghĩa,
những kẻ sinh ra trong vương thất, lớn lên trong vương thất như bọn họ
đều phải vứt bỏ tư tình để giữ trọn đại nghĩa.
Xương Phó đang
ngồi ngây ra như phỗng đột nhiên đứng bật dậy, chạy vụt ra ngoài, A Hành vội kéo nàng lại: “Tứ tẩu, tẩu đi đâu đấy?”
“Muội không nghe
thấy tiếng tiêu của Xương Ý à? Muội nghe mà xem.” Xương Phó ngưng thần
lắng tai nghe, chợt cuống quýt: “Sao lại không nghe nữa rồi? Rõ ràng vừa nãy ta nghe thấy mà. Đại tẩu, A Hành, hai người có nghe thấy không?”
Vân Tang nước mắt lã chã, A Hành lòng đau như cắt, nhưng chẳng có cách nào
khả dĩ khuyên giải Xương Phó, chỉ biết đặt hết hy vọng vào thời gian.
Đối với một số người, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưng đối với Xương
Phó, có lẽ thời gian chỉ đay đi đay lại nhắc nàng: Xương Ý đã không còn
nữa!
Cũng như Viêm Đế từng nói với A Hành khi đứng trước mộ thê
tử vậy, sinh mệnh đằng đẵng chỉ càng khiến nỗi đau dài ra đến vô chừng!
Hoàng Đế hạ lệnh toàn quốc để tang cho Xương Ý.
Hiên Viên quốc giờ đây đang hưng thịnh, các tộc các nước trên dại hoang đều
phái sứ giả tới điếu tang, Thiếu Hạo là người thân, tuy không thể đích
thân đến, nhưng cũng phái sứ giả đưa vương cơ Cửu Dao tới để tang cho
bác.
Hoàng Đế cử hành tang lễ trọng thể cho Xương Ý trong Hiên
Viên thành, A Hành không muốn Luy Tổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên
ra sức khuyên bà đừng đi, cứ ở lại Triêu Vân điện.
Sau khi nghi thức hoàn tất, tới lúc an tang, Xương Phó đột ngột yêu cầu tất cả lui ra, chỉ có người Hiên Viên tộc ở lại.
Đợi quan tài đựng đầy những vật dụng Xương Ý từng sử dụng hạ xuống huyệt,
Tông Bá đang định hạ lệnh lấp đất, bỗng Xương Phó từ đầu đến cuối vẫn
làm thinh đột ngột lên tiếng: “Đợi đã!”
Mọi người đều ngạc nhiên đổ dồn ánh mắt về phía nàng. Xương Phó chăm chú nhìn quan tài Xương Ý
một thoáng, rồi ngoảnh lại nghẹn giọng tuyên bố: “Hôm nay, ta ở đây đau
đớn tiễn đưa Xương Ý, phu quân của ta. Ở Nhược Thủy, còn hơn sáu ngàn
phụ nữ cũng đang khóc lóc tiễn đưa phu quân của họ như ta. Đối với Nhược Thủy tộc chúng ta, oanh liệt hy sinh trên sa trường là hành vi hết sức
vinh quang! Nhưng chúng ta không thể chấp nhận được nếu người thân của
mình bị người hãm hại mà chết, đó chính là xúc phạm vong linh! Là bất
kính đối với người chết! Cái chết của người thân giống như móc mất trái
tim chúng ta vậy, nhưng nếu họ chết vì bị người hãm hại, thì cũng giống
như trái tim sau khi bị móc ra, lại bị đâm vào thuốc độc! Ngày nào chưa
thể trả hận, ngày đó trái tim chúng ta còn bị ngâm trong thuốc độc!”
Nói rồi, Xương Phó trừng mắt nhìn Di Bành: “Hiên Viên Di Bành, ngươi có
nghe thấy tiếng rít gào phẫn nộ của đám vong linh dưới đất, tiếng khóc
than đau đớn của những phụ nữ Nhược Thủy tộc chăng?”
Di Bành hờ
hững đáp: “Ta chẳng hiểu Tứ tẩu nói gì cả, xin Tứ tẩu nén đau thương,
chấp nhận sự thật, đừng nói quàng nói xiên nữa.”
Hoàng Đế vội ra lệnh cho thị nữ: “Vương tử phi đau lòng quá độ, thần trí không tỉnh
táo, các người còn không mau đỡ vương tử phi lui xuống.”
Đám thị nữ định kéo Xương Phó đi, nhưng các đại hán Nhược Thủy “soạt” một tiếng nhất tề rút đao ra, c