
, chỉ có đôi
mắt là sáng rỡ, dường như tất cả sức lực còn lại đều kết tinh trong mắt, “Con ở đây trông chừng Xương Phó, tính nó cương cường, cứng quá thì dễ
gãy, để ta đi thăm Chuyên Húc. Ta không muốn nó nghe ngóng tin cha nó từ miệng người khác, cha nó đã hy sinh anh dũng, phải đường đường chính
chính nói cho nó biết.”
Luy Tổ cẩn thận gấp manh áo của Xương Ý
lại, đặt bên gối Xương Phó rồi loạng choạng bước ra ngoài, ra đến rừng
dâu, bà kéo tay Chuyên Húc, “Bà nội có chuyện muốn nói với cháu.”
Một già một trẻ lững thững thả bộ trong rừng dâu. Bước chân Luy Tổ loạng
choạng, lưng còng gập xuống, nhưng bà vẫn là chỗ dựa tinh thần của tất
cả đám trẻ.
“Xương Ý!”
Xương Phó vừa tỉnh giấc liền kêu thét lên, giơ tay ra chụp, nhưng chỉ chụp vào khoảng không.
A Hành đang đứng bên cửa sổ nhìn về phía Luy Tổ và Chuyên Húc, lập tức ngoảnh lại: “Tẩu tẩu.”
Xương Phó nhìn quanh, nhận ra bọn họ đang ở trong Triêu Vân điện: “Còn Xương Ý? Xương Ý đâu rồi?”
A Hành chẳng biết đáp sao cho phải. Xương Phó chằm chằm nhìn A Hành, tựa
hồ đang cầu khẩn nàng ban cho mình chút hy vọng, ánh mắt ấy như một lưỡi dao nhọn, chốc chốc lại đâm vào tim A Hành khiến nàng đau đến không thở nổi, cũng không cách nào né tránh, bởi càng né tránh lại càng đau.
“Tứ ca, Tứ ca…” A Hành lúng túng, nói không nên lời.
Trông thấy chiếc áo đặt bên gối, ánh sáng trong mắt Xương Phó vụt tắt lịm,
nàng nắm lấy vai A Hành lắc như điên dại, gào lên: “ Sao muội lại bỏ
chạy một mình? Sao muội không cứu y? Y là Tứ ca của muội, sao muội không cứu y…” A Hành như một phiến lá vàng quay cuồng trong gió lớn, hoàn
toàn không thể tự chủ, chỉ cần mạnh thêm chút nữa, có lẽ sẽ bị cuồng
phong nghiền nát.
Xương Phó lắc lắc A Hành, thân thể chợt nhũn
ra, đột nhiên nàng gục đầu vào vai A Hành, khóc ngất, “Vì sao? Vì sao…”
Vì sao? Rõ ràng họ đã thề phu thê một lòng, cùng sống cùng chết, vì sao y không giữ lời thề, bỏ lại nàng một mình?
Nháy mắt trước đây
thôi, y còn ôm nàng, hôn nàng, khiến nàng chìm trong hạnh phúc ngọt
ngào, vậy mà giờ y đã tan xương nát thịt, tất cả đều thành mây thành
khói. Nàng không tin! Xương Ý chưa chết, nhất định chưa chết!
Tiếng khóc của Xương Phó dần biến thành tiếng gào nát gan xé ruột, như một
con thú đang rên rĩ khóc than. A Hành cũng không nén nổi nữa, nước mắt
tràn ra như vỡ đê, nhưng nàng không dám khóc thành tiếng, đành mím chặt
môi, gắng hết sức ưỡn lưng thật thẳng, không cho phép mình gục xuống.
Xương Phó khóc đến tan lòng nát ruột, bi nộ công tâm, ngất lịm đi.
A Hành không dám thả lỏng bản thân mà thương tâm khóc lóc, vội lau khô nước mắt, chăm non cho Xương Phó.
Luy Tổ dắt tay Chuyên Húc bước vào, chỉ một chốc lát ngắn ngủi, vậy mà
Chuyên Húc dường như đã đột ngột lớn bổng, gương mặt bé bỏng đanh lại,
nước mắt thập thò trên mi nhưng nó vẫn quật cường nín nhịn, nhất quyết
không khóc, kìm nén đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
Chuyên Húc đứng bên giường chạm tay vào mặt Xương Phó, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Luy Tổ bảo A Hành: “Con kể lại đầu đuôi mọi chuyện đi.”
Thấy A Hành chần chừ nhìn Chuyên Húc, Luy Tổ nói: “Hiện giờ nó là nam đinh
duy nhất trong nhà ta, bất kể nó hiểu được đến chừng nào, cũng phải để
nó nghe!”
Nhận ra ý tứ của Luy Tổ, A Hành chợt táo mặt: “Đại ca, còn Đại ca nữa mà!”
Luy Tổ bình thản nói: “Các con tưởng ta không biết ư? Thanh Dương là do ta
sinh ra, một tay ta nuôi nấng từ nhỏ đến lớn. Hành nhi, con có thể không nhận ra con gái con không? Đó là núm ruột của con, nó cau mày hay nhoẻn miệng con đều rõ như lòng bàn tay. Vậy mà con và Xương Ý lại dám lớn
gan giấu trời qua biển, nghĩ ra kế sách này.”
A Hành vội giải thích: “Mẹ, con, con… không phải tại Tứ ca, là tại con.”
“Ta hiểu nỗi khổ của các con, các con sợ ta đau lòng, sợ ta không chịu nổi, có điều các con xem thường mẹ mình quá. Hiên Viên quốc có ngày nay cũng là do ta một tay tạo dựng, tuy hiện giờ ta chẳng thể ra trận nữa, nhưng không có nghĩa là ta đã hồ đồ.”
A Hành quỳ xuống bên gối Luy
Tổ, Luy Tổ quay sang bảo Chuyên Húc: “Cháu nghe cho kỹ, chỗ nào không
hiểu cũng đừng hỏi, chỉ cần nhớ kỹ là được.”
A Hành bắt đầu
thuật lại đầu đuôi câu chuyện, từ khi nàng phát hiện ra sự việc có điểm
dị thường, phái Liệt Dương đưa thư về Hiên Viên cầu cứu, mượn binh Cao
Tân, bị Thiếu Hạo cự tuyệt, cho đến khi Chúc Dung đem thân làm trận
nhãn, dẫn cho núi lửa bùng nổ.
Luy Tổ từ đầu đến cuối không nói
một lời, còn Xương Phó chẳng biết đã tỉnh lại tự lúc nào, cứ trừng trừng nhìn lên đỉnh màn, nghe A Hành kể chuyện.
Đột nhiên, Xương Phó
lên tiếng hỏi: “Sao phụ vương không hề phát binh? Nếu chiến binh Thần
tộc của chúng ta nhiều hơn nữa, chỉ cần có một vị Thần tộc đại tướng
tinh thông trận pháp bày trận, dù Chúc Dung đem thân làm trận nhãn,
chúng ta cũng không tới nỗi toàn quân bị diệt.”
A Hành nói:
“Muội có thể lấy tính mạng ra bảo đảm, Liệt Dương tuyệt đối đáng tin,
chiến dịch này hết sức quan trọng với Hiên Viên, nhất định phụ vương
không muốn thua, chỉ cần ông nhận được tin, chắc chắn sẽ dốc toàn lực
ngăn cản Chúc Dung, cách giải