
t mọi người ư?”
“Hở?”
Xương Ý cúi đầu hôn lên môi Xương Phó nồng nàn đắm đuối, mãnh liệt triền
miên, Xương Phó bị hôn đến nỗi tim đập chân run, hai má đỏ hồng, thần
trí choáng váng, đứng còn không vững, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Xương Ý dịu giọng dặn dò: “Nàng gắng nuôi nấng Chuyên Húc, nhắn lại với tiểu
muội, ta không trách Xi Vưu giết chết Đại ca nữa đâu.”
Xương Phó còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy gáy đau buốt lên, trước mắt tối sầm, mất hết ý thức, ngất lịm trong lòng Xương Ý.
Xương Ý rút cây trúc tiêu giắt thắt lưng ra, vận linh lực thổi mấy tiếng.
A Tệ đang kêu lanh lảnh, sục sạo khắp nơi tìm A Hành, nghe tiếng tiêu lập tức bay đến. Xương Ý đặt Xương Phó lên lưng A Tệ, cởi áo ngoài, cố định nàng thật vững, đoạn bảo A Tệ: “Đi tìm A Hành đi, chỉ cần tìm thấy Xi
Vưu, có lẽ các người có thể chạy thoát.”
A Tệ ngậm chặt vạt áo
Xương Ý, tỏ ý rằng mình có thể chở cả Xương ý đi cùng, nhưng y chỉ lắc
đầu, dùng lực đẩy A Tệ một cái, thét lên: “Mau đi đi!”
A Tệ hú lên một tiếng dài thê thiết rồi đập cánh bay lên, đi tìm A Hành.
Xương Ý đi lên phía sườn núi cao, ở đó, cả đám tướng sĩ Hiên Viên đông nghịt
đang hướng về phía Hiên Viên quốc dập đầu bái lạy, y đã hứa với bọn họ,
bất kể xảy ra chuyện gì, y cũng sẽ đứng ra chắn trước mặt bọn họ.
Những đám mây lửa càng tụ càng dày, chẳng bao lâu nữa núi lửa sẽ bùng nổ, nơi này sẽ ngập trong dung nham.
“Xi Vưu! Xi Vưu!” A Hành vừa gọi vừa chạy.
“A Hành! A Hành!” Xi Vưu vừa chạy vừa gọi.
Trước cảnh trời long đất lở, núi lửa phun trào, dù dốc hết linh lực, bọn họ
cũng chỉ mong manh vô thường như cát bụi mà thôi. Hơn nữa họ đang ở ngay dưới miệng núi lửa, nếu còn chần chừ không đi, dẫu không bị dung nham
cuốn phăng thì cũng chết vì lửa nóng.
Có điều, còn chưa tìm được người kia, họ nhất quyết chưa thể đi được.
A Hành chợt đứng lại, không chạy tìm nhớn nhác nữa, cứ chạy loạn lên thế
này, biết đâu lại đang chạy ngược hướng với Xi Vưu cũng nên.
Nàng vội vã rạch lòng bàn tay, vẩy máu lên không trung, từng giọt máu lập
tức biến thành từng đóa hoa đào, nở rực rỡ giữa bầu không, ánh lửa đỏ
hồng cũng không át nổi sắc hoa đỏ thắm.
Xi Vưu trông thấy từng đóa từng đóa hoa đào nở rộ rồi lụi tàn, bật cười, “Dưới cội hoa đào, không gặp không về!”
Xuyên qua khói bụi, băng qua khe sâu.
Hắn trông thấy A Hành đang đứng giữa một trời hoa đào rực rỡ, mỗi lần nàng
vung tay lên, lên thêm vô số đóa hoa nở rộ. Hắn vội dang tay ra, gọi
lớn: “A Hành!”
Nghe tiếng gọi A Hành sáng mắt lên, nhoẻn cười
tươi tắn, nhào vào lòng Xi Vưu. Lúc này, họ chẳng thể thốt lên bất cứ
lời nào nữa, chỉ biết siết chặt lấy nhau.
A Hành run lẩy bẩy, nước mắt đẫm vai Xi Vưu.
Xi Vưu vuốt vuốt lưng nàng, dịu dàng an ủi: “Thôi mà, nàng đã tận lực rồi!”
Xi Vưu ôm lấy A Hành nhảy lên lưng Tiêu Dao, Họ vừa bay lên thì dung nham
ào ạt tuôn xuống, phủ kín chỗ vừa đứng khi nãy, cả ngọn núi đều bốc cháy phừng phừng, nhiệt độ không khí khiến tóc tai hia người bắt đầu xoăn
tít.
Xi Vưu lệnh cho Tiêu Dao bay đi tìm Xương Ý, nhưng khắp
trời toàn những quả cầu lửa, khói đen, đất đá bay loạn xạ, Tiêu Dao
chẳng dám bay nhanh, đành vửa thận trọng né tránh, vừa ngó quanh tìm
kiếm.
Nghe thấy mấy tiếng kêu lanh lảnh vọng tới, A Hành vội bảo Tiêu Dao bay chậm lại.
Thấy A Tệ bay đến trước mặt, lại trông thấy Xương Phó đang hôn mê trên lưng
nó, A Hành hiểu Xương Ý đã quyết hy sinh, bèn cuống quýt bảo Tiêu Dao:
“Bay nhanh lên đi!” Tìm được Tứ ca, chắc phải đánh ngất y rồi cưỡng chế
đưa đi.
Trông thấy Xương Ý đang đứng chắn trước mặt một đám
người trên sườn núi xa xa, A Hành vội mừng rỡ gọi Tiêu Dao: “Ở kia ở
kia, mau mau đến đó đi!”
“Tứ ca, Tứ ca!”
Nàng chưa dứt lời, thình lình miệng núi “đùng” một tiếng nổ tung, lửa bốc ngút trời, dung nham theo khói đen phụt ra.
Đứng trước thiên kiếp, tất cả sinh linh đều nhỏ nhoi như con sâu cái kiến,
chỉ trong nháy mắt, hết thảy đã tan thành tro bụi, chẳng còn dấu vết.
Tất cả mọi người, tất cả mọi thứ đều tan biến trong dung nham nóng rãy,
chẳng còn sót lại một mảy may.
A Hành mở trừng mắt, há hốc miệng, cơ hồ không tin nổi tất cả những điều vừa chứng kiến.
Mây lửa càng lúc càng dày đặc, dần dần lan ra khắp mặt đất, nếu không lập tức rời khỏi đây, ắt sẽ nghẹt thở mà chết.
Nhưng Xi Vưu chẳng hề giục giã A Hành, chỉ lặng lẽ ôm lấy nàng.
A Hành thẫn thờ, cứ ngây ra nhìn chằm chặp nơi Tứ ca vừa biến mất, hồi
lâu, trong họng mới phát ra mấy tiếng thổn thức tựa như khóc mà không
phải khóc, nàng cúi xuống cởi tấm áo đang buộc chặt Xương Phó vào lưng A Tệ, ôm Tứ tẩu vào lòng, bảo Xi Vưu: “Mình đi thôi.”
Xi Vưu dùng mấy sợi dây leo quấn chặt lấy A Tệ rồi dặn Tiêu Dao mấy câu, Tiêu Dao
liền quắp lấy dây leo, ngửa cổ hót vang, trong tiếng hót lanh lảnh, nó
vỗ cánh bay vút lên như một cơn lốc, thẳng đến chín tầng trời, lập tức
rời khỏi biển lửa nhanh như chớp.
Một giờ sau, Tiêu Dao thở hổn
hển đỗ xuống Trạch Châu thành, vừa kéo vừa cõng nặng như vậy, dù là đại
bàng chao liệng chín tầng trời cũng chịu không thấu.
Trên Trạch
Châu thành lâu đông nghẹt n