
ầu.
Phụ vương quy định cho hắn và A Hành cùng nhau đọc sách, còn chọn cho cả
hai một vị sư phụ, nhưng mẹ lại cấm hắn nói chuyện với A Hành. Mỗi sáng A Hành đều nấp bên góc tường đợi hắn, cùng hắm nắm tay nhau tới lớp.
Chiều hè, cả hai lại cùng nhau nhảy từ trên cây cầu cao ngất xuống nước, đọ
xem bọt nước của ai làm bắn lên to hơn. Mùa đông tuyết rơi, hai người
cùng nằm lăn ra trên mặt tuyết, dùng sọt úp chim tước. Hắn tặng A Hành
con anh vũ mình yêu thích nhất, A Hành cũng thêu hầu bao cho hắn, một
chiếc hầu bao có tua tuyệt đẹp.
Trên núi vắng mọc đầy cỏ dại là
khu vườn bí mật của họ, cùng đuổi nhau, cùng bắt bướm, cùng vồ dế, đào
giun, A Hành gọi “Cửu ca, từ từ thôi”, hắn sẽ gọi “A Hành, mau lên”.
Có lẽ vì mẹ và các anh đều cấm họ chơi chung, mà cả hai lại quá bướng
bỉnh, nên càng cấm họ càng thân thiết. Rõ ràng rất thân nhau, nhưng mỗi
lần cả nhà họp mặt, đều phải lờ nhau đi, vờ như không quen, đợi đến nơi
không có ai, lại nhìn nhau cười, lén làm mặt quỷ chòng nhau, hí hửng vì
cha mẹ và các anh không biết bí mật nhỏ của họ.
Mỗi lúc ăn cơm
cùng, vì ngang hàng, hai người ngồi cạnh nhau, chẳng ai dám nói với ai
câu nào, nhưng dưới gầm bàn lại lén lút ta đẩy ngươi, ngươi đánh ta,
cùng mím môi cười vụng.
Nghe nói Tượng Võng thúc thúc bắt được
một con yêu quái rất lợi hại, cả hai rủ nhau trốn học đi xem đại yêu
quái, hai mái đầu chụm lại, thì thầm bàn tính một lát đã ra được vô số
âm mưu quy kế, gạt được tất cả thị vệ. Hai người lẻn vào, vô ý phá vỡ
cầm chế, khiến con yêu quái hung bạo xông ra. Cả hai sợ cuống quýt, vội
co cẳng chạy như bay. A Hành mặc váy nên chạy không được nhanh, bị yêu
quái vồ được, bẻ gãy lìa tay. Hắn ngoảnh lại nhìn A Hành, thấy nửa nửa
người A Hành toàn máu là máu, vẫn không quên hét bảo hắn: “Cửu ca, chạy
mau, chạy mau!”
Hắn vô cùng sợ hãi, rất muốn bỏ chạy, nhưng hắn
còn sợ A Hành bị yêu quái ăn thịt hơn, bèn chạy ngược lại cứu A Hành,
nhảy tưng tưng, huơ huơ tay trước mặt yêu quái, “Đến đây, đến đây, đến
mà bắt tao đây này!”
Con yêu quái bị chọc giận, bèn bỏ lại A
Hành đuổi theo hắn. Hắn chạy không thoát, liền bị yêu quái tóm được,
móng vuốt sắc nhọn của nó xuyên thủng cả vai hắn, chưa hết, một chân kia của nó sắp cắm ngập vào tim hắn. A Hành kéo lê cánh tay gãy, nhảy vọt
lên vai yêu quái, ra sức nện vào mắt nó, vừa nên vừa khóc: “Cửu ca, Cửu
ca, huynh có đau không?”
Hắn không muốn tỏ vẻ yếu đuối như con
gái, bèn gắng gượng làm mặt quỷ với A Hành, vờ như không hề gì, hít một
hơi khí lạnh, nói: “Con yêu quái này cũng lợi hại ghê.”
Nhìn hắn làm mặt quỷ, A Hành phá lên cười.
May sao Tượng Võng thúc thúc đến kịp, cứu được hai đứa. Tuy thúc thúc cùng
các anh đều xin cho, nhưng phụ vương vẫn vô cùng giận dữ, đem nhốt cả
hai lại, còn nói thầy thuốc không được chữa lành sẹo cho hai người, để
cả hai trông thấy mà nhớ kỹ lời người lớn.
Những tháng ngày cùng nhau học hành, cùng nhau nô đùa, cùng nhau đối phó với cha mẹ, cùng nhau lừa gạt các anh trai…
Di Bành nắm lấy tay A Hành, vẻ mặt hoang mang vô hạn, tựa hồ không hiểu sao bọn họ lại thành ra thế này.
“A Hành.” Di Bành khẽ gọi. Từ khi Tam ca Hiên Viên Huy chết đi, hắn vẫn khách khí gọi nàng là tiểu muội.
A Hành ròng ròng nước mắt, “Cửu ca.” Từ sau khi Thanh Dương chết đi, đây là lần đầu tiên nàng thật lòng xem hắn là anh trai.
Di Bành mỉm cười, “Nếu chúng ta không bao giờ lớn lên thì hay quá, ta thực muốn được quay về ngày nhỏ như xưa.”
Linh lực của A Hành không kiềm chế nổi linh lực của Di Bành nữa, cơn đau lại tăng lên, Di Bành nhẹ nhàng gỡ thanh chủy thủ A Hành đeo bên eo, cũng
chính là thanh chủy thủ Xương Phó dùng để tự vẫn, gắng chút sức tàn đâm
thẳng vào ngực mình, “A Hành, con yêu quái lần này lợi hại quá, chúng ta đều thua cả rồi.”
“Cửu ca, Cửu ca…”
A Hành hốt hoảng gọi, mắt nhòe nhoẹt nước mắt, đột nhiên, Di Bành lè lưỡi làm mặt quỷ với nàng.
Gương mặt quỷ bỗng cứng đờ, trở thành lời cáo biệt vĩnh hằng.
“Cửu ca!” A Hành ôm lấy Di Bành, khóc không ra tiếng.
Trên triền núi, bươm bướm dập dờn, một đôi thiếu niên thiếu nữ đang chạy nhảy trong gió, tiếng cười rộn rã lan xa.
A Hành, A Hành, mau lên, mau lên!
Cửu ca, Cửu ca, từ từ, từ từ thôi!
Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…
Dưới sự cố chấp của Chuyên Húc, mọi người đành đứng đợi trước mộ Xương Ý và Xương Phó.
Trông thấy A Hành sắc mặt tái nhợt, lảo đảo tiến lại, Tiểu Tông Bá lập tức tuyên bố bắt đầu nghi thức.
Trong tay A Hành nắm chặt một thanh chủy thủ nhuộm máu là lễ vật nàng và
Thiếu Hạo tặng cho Xương Ý và Xương Phó nhân ngày thành hôn, là thanh
chủy thủ đâm chết Đồng Ngư thị, cũng là thanh chủy thủ Xương Phó dùng để tự vẫn, nhưng hôm nay, sao nó lại nhuốm máu?
Trong tiếng nhạc
ai oán, A Hành cắm phập thanh chủy thủ trước mộ, “Tứ tẩu, tẩu yên tâm đi cùng Tứ ca đi, không còn ai có thể làm hại Chuyên Húc nữa đâu.”
Người khác không hiểu nàng đang nói gì, chỉ mình Hoàng Đế biến sắc mặt: “Hành nhi, rốt cuộc con đã làm gì hả?”
“Con kết thúc tất cả mọi chuyện rồi!” A Hành đứng đó, thân mình lảo đảo như
thể gió thổi cũng ngã,