
đành đau xót hỏi: “Nặc Nại, ngươi còn tâm
nguyện gì chưa hoàn thành, cần ta giúp không?”
Nặc Nại nghe mà
như không thấy, chỉ trân trân nhìn lên trời. Vòm không trên đầu y mênh
mông bát ngát, xanh biếc một màu, dăm ba cánh bướm sặc sỡ chẳng biết từ
đâu bay lại, lướt ngang bầu trời, như từng đóa hoa tươi nở rộ, phiêu
phất giữa không trung.
Y giơ tay lên, gắng gượng mấy lần, cuối
cùng cũng run rẩy gỡ được chiếc mặt nạ trên mặt xuống, ném qua một bên,
gương mặt méo mó khủng khiếp phơi ra dưới ánh mặt trời.
Mười mấy năm nay, đã bao lâu Vân Tang đi lướt qua y, cặp mắt dán chặt vào y
không chớp, bi ai phẫn nộ đan xen, như đang chất vấn: “Ngươi là ai? Là
Nặc Nại từng thề bảo vệ ta, hay là Vũ Sư Xích Tùng Tử họa loạn Thần
Nông?”
Y cũng chẳng rõ mình là ai, chỉ biết nấp bên dưới chiếc
mặt tăm tối, né tránh ánh mắt của nàng, nhưng hiện giờ, y có thể đường
đường chính chính tuyên bố với nàng, trái tim của y chưa hề thay đổi! Y
muốn đối diện với nàng bằng gương mặt thật của mình!
Cánh tay
Nạc Nại run rẩy với lên trời cao, từng cánh bướm lần lượt tụ lại, càng
tụ càng đông, muôn màu muôn vẻ, nào trắng, nào hồng, nào lam, nào vàng…
hệt như mùa xuân đã về, muôn hoa khoe sắc quanh mình y. mấy cánh bướm
rực rỡ còn đậu lên cả ngón tay y. Nặc Nại đắm đuối nhìn đàn bướm, ôn nhu vô hạn, quyến luyến vô chừng.
Còn nhớ mấy trăm năm trước, lần
đầu gặp gỡ bên Ao Tinh trì, nàng hồn nhiên tươi cười khuấy động mặt hồ,
cũng khuấy động cả cõi lòng y; trên Đột Bích sơn, nàng phong tư phơi
phới, thông tuệ tài hoa, khiến y hết lòng ngưỡng mộ, đồng thời âm thầm
chua xót, tri âm khó gặp, vậy mà nàng lại là vị hôn thê của Thiếu Hạo.
Người đời nguyền rủa, máu nhuộm sa trường, bao đêm dài quạnh quẽ đau đớn,
điểm tựa duy nhất của y chính là tiếng cười trong trẻo của Vân Tang bên
Ao Tinh trì, là dáng nàng tha thướt trên Đột Bích sơn.
Y muốn
gặp nàng xiết bao, muốn trông thấy nàng tươi cười xiết bao, nhưng hai
mươi năm nay, suốt hai mươi năm nay, y luôn nấp sau mặt nạ, chẳng dám
nhìn nàng lấy một lần.
Vân Tang, hiện giờ ta có thể nhìn thẳng vào nàng rồi, ta chỉ muốn nhìn nàng một lần mà thôi! Một lần cuối cùng thôi!
Có điều, ta biết chẳng thể được nữa rồi, hiện giờ nhất định nàng còn đang ở Hiên Viên sơn, Hiên Viên Thanh Dương vang danh thiên hạ là hảo nam tử,
chỉ hi vọng sau này y đối xử tốt với nàng.
Vân Tang, ta không
thể dựng cho nàng một căn nhà có hồ sâu núi cao, lại thất hứa với nàng
rồi. Ta hứa với nàng bao nhiêu điều, dường như ta chưa làm được điều gì
cả, nhưng nam tử mà nàng gặp bên Ao Tinh trì, dưới Đột Bích sơn, xưa nay chưa hề phụ nàng.
Từng cánh bướm bay về phía Nặc Nại, đậu lên
tay y, ngực y, má y, đập cánh liên tục, như muốn truyền đạt điều gì đó,
nhưng Nạc Nại không hiểu, y chỉ tha thiết nhìn bầy bướm, ôn nhu vô hạn,
lưu luyến vô chừng.
Cuối cùng, y ôm đầy tiếc nuối, thở hắt ra
một hơi, cánh tay thõng xuống, cặp mắt đã lạc thần vẫn trân trân dán
chặt vào những cánh bướm dập dờn bên cạnh.
Ngàn vạn cánh bướm mỹ lệ lượn vòng quanh Nặc Nại rồi phấp phới bay lên, tựa như chua xuân rời gót, hoa rụng ngợp trời.
Trên đỉnh Tuyên sơn.
Từ lúc cuộc chiến mở màn, Vân Tang đã gắng gượng leo lên cành dâu, ngóng
về phía Đông. Quanh nàng là những cánh bướm đủ màu, tầng tầng lớp lớp,
đàn đàn lũ lũ như gấm như lụa, ngập trời rợp đất.
Nàng đang đợi.
Đợi khả năng thắng lợi của cuộc chiến, và cái chết của Nặc Nại. Nếu Thần
Nông thắng, thân là mật thám của Cao Tân, y nhất định sẽ dấy loạn. nàng
đã hạ lệnh cho Xi Vưu phải giết y.
Đợi khả năng thất bại của của cuộc chiến, và tin Nặc Nại còn sống. Nếu Thần Nông thất bại, nhiệm vụ
của y cũng hoàn thành, chắc chắn sẽ rời khỏi.
Bất kể kết quả ra
sao, nàng cũng tự quyết định vận mệnh cho mình. Nếu thất bại, Thần Nông
quốc diệt vong, thân là Trưởng vương cơ, nàng chẳng còn mặt mũi nào sống tiếp, đành lấy thân tuẫn quốc; nếu thắng lợi, Nặc Nại bị giết, thân là
kẻ đích thân hạ lệnh giết y, nàng cũng không thể sống một mình, nàng
phải đi theo y.
Nhưng, nàng đâu có ngờ, tin tức nàng đợi được lại là: Thần Nông thất bại, Nặc Nại tử vong.
Nặc Nại, sao chàng không rời khỏi đó? Chẳng phải nhiệm vụ của chàng đã hoàn thành rồi ư? Sao không quay về Cao Tân?
Cách xa ngàn dặm, khi đối diện với ánh mắt ôn nhu lưu luyến của Nạc Nại đắm
đuối nhìn những cánh bướm rợp trời, Vân Tang đã hiểu mọi điều y muốn nói với nàng, nhưng Nạc Nại không sao nghe được những điều nàng muốn tỏ
cùng y.
Không sao, chúng ta sắp đoàn tụ rồi, thiếp sẽ thổ lộ hết với chàng bấy nhiêu tương tư trong từng ấy năm đằng đẵng.
Khi trái tim Nặc Nại ngừng đập, cánh tay thõng xuống, từng cánh bướm lũ
lượt bay lên, lượn vòng quanh Nặc Nại, như những cánh hoa chất chứa bi
ai bay lả tả ngập trời, đàn bướm vây quanh Vân Tang cũng chấp chới bay
cả lên, như mây màu tản mác, gấm đoạn rách tan.
Vân Tang chan hòa nước mắt, nhưng khóe môi lại he hé một nụ cười kiều diễm ôn nhu vô hạn.
Nặc Nại, thiếp đến đây, thiếp sẽ đến ngay đây, đợi thiếp với!
Vân Tang dồn chút linh lực cuối cùng hóa thành hỏa c