XtGem Forum catalog
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326584

Bình chọn: 7.5.00/10/658 lượt.

khẽ nói, như thầm thì, như than thở: “A Hành,

ta không để cô lấy Thiếu Hạo đâu!” Nói rồi hắn nhoẻn miệng cười mãn

nguyện, hệt như đứa trẻ giành được cây kẹo mình ao ước bấy lâu chẳng

màng gì đến hậu quả sẽ bị sâu răng, cứ thế mà ngất đi trong lòng A Hành, nụ cười vẫn còn đọng trên môi.

Hiên Viên sơn gồm bốn đỉnh

Đông Tây Nam Bắc. Chính thất của Hoàng Đế là Luy Tổ, Nhị phi Ngôn Luy

thị, Tam phi Đổng Ngư thị, Tứ phi Mô Mẫu thị mỗi người ngụ trên một

đỉnh. Cao nhất là Triêu Vân phong ở phía Đông, nơi ở của Luy Tổ, đỉnh

nút chót vót vươn tận mây xanh, cũng là nơi đầu tiên ở Hiên Viên được

đón mặt trời lên.

A Hành chưa bước xuống xe mây đã thấy Tứ ca

Xương Ý đứng đón trước điện Triêu Vân, cứ ngong ngóng nhìn xuống núi. Sự quan tâm và trông đợi y dành cho nàng còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời ban sớm.

Chẳng đợi xe dừng hẳn, A Hành đã nhảy phóc xuống, lớn tiếng gọi “Tứ ca” rồi nhào vào lòng y.

Xương Ý tươi cười vỗ vỗ lưng em gái, “Ta tưởng muội được Vương Mẫu rèn cặp,

hẳn đã phải điềm đạm hơn rồi, sao vẫn lanh chanh thế?”

A Hành cười hỏi: “Đại ca đâu? Mẹ đâu rồi?”

“Mẹ đang quay xa trong điện còn Đại ca chẳng hiểu sao hôm trước vừa mới tới đã giam mình trong rừng dâu sau núi, không cho ai quấy rầy.”

A Hành cười thầm, vừa theo Tứ ca vào điện vừa khẽ rỉ tai y: “Đại ca bị thương đó.”

“Gì cơ?” Xương Ý kinh ngạc hỏi.

“Để nhờ Thiếu Hạo đi cứu muội, chẳng hiểu Đại ca đã đánh cược gì với y

khiến cả hai bên đều bị thương, tuy Đại ca thắng nhưng thương thế còn

nặng hơn y nữa.”

Nghe nói vậy, nét mặt Xương Ý mới giãn ra, y

lắc đầu cười: “Hai bọn họ kẻ khôn khéo, người điềm đạm, thế mà mỗi lần

gặp nhau cứ đánh lộn như con nít, đánh suốt mấy ngàn năm nay vẫn chưa

chịu thôi.”

Chính điện rộng thênh thang ngập tràn ánh sáng nhưng lặng ngắt như tờ. Tiếng chân hai người cứ vang vang trong điện khiến cả hai phải thu bớt khí tức, bước đi thật khẽ.

Băng qua chính điện là tới thiên điện tranh tối tranh sáng, duy có song cửa rực nắng mai,

một bà lão tóc bạc trắng đang ngồi đó quay xa dệt lụa, ánh nắng càng làm lộ rõ vẻ già nua.

Nhìn mẹ rồi lại nhớ tới Vương Mẫu phơi phới

múa giữa rừng đào, A Hành chợt thấy xót xa vô hạn, liền quỳ xuống cất

tiếng: “Mẹ, con về rồi đây.”

Luy Tổ dệt xong tấm vải, gác lại xa quay bảy sắc, đoạn ngẩng lên nhìn con gái. A Hành đột ngột lê gối lại bên bà, khẽ gọi: “Mẹ.”

Luy Tổ thản nhiên hỏi: “Ta dệt cho con mấy bộ đồ để trong phòng con ấy, mấy hôm nữa chừng nào xuống núi nhớ đem theo.”

“Cảm ơn mẹ.” A Hành cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Lần này con chưa định xuống núi, con định ở lại đây mấy năm.”

Luy Tổ hỏi: “Sao thế?”

“Con thấy mệt mỏi, muốn ở lại trên núi mấy năm.” Từ nhỏ tới lớn, lúc nào A

Hành cũng nghĩ cách chuồn xuống núi, nhưng sống trên Ngọc sơn sáu mươi

năm, nàng chợt nhận ra Triêu Vân phong cũng vắng vẻ quạnh hiu chẳng khác gì Ngọc sơn, một mình Luy Tổ sống ở đây hẳn rất cô độc, nên muốn ở lại

bầu bạn bên bà.

Luy Tổ quay sang bảo Xương Ý: “Con đi pha trà giùm ta.”

Xương Ý thi lễ lui xuống.

Luy Tổ đứng dậy bước ra ngoài điện. A Hành lặng lẽ theo sau.

Phía sau Triêu Vân phong trồng đầy những dâu, cành lá xum xuê tươi tốt, dưới ánh nắng chói chang càng căng tràn nhựa sống, thoạt nhìn đã thấy tâm

tình khoan khoái.

Đột nhiên, Luy Tổ lên tiếng hỏi: “Suốt mấy

trăm năm ta chưa từng tức giận, vậy mà sáu mươi năm trước lại nổi trận

lôi đình, đến nỗi định xông lên Ngọc sơn đòi Vương Mẫu thả con ra, con

có hiểu tại sao ta giận bà ta đến thế không?”

A Hành đáp: “Vì người tin con không lấy thần binh của Vương Mẫu.”

Gương mặt lạnh băng của Luy Tổ thoáng hiện nụ cười: “Không phải, đấy là Thanh Dương tưởng thế thôi, nó nói tầm mắt của con đời nào trộm được thần

binh, giỏi lắm chỉ ăn cắp mấy quả đào là cùng.”

A Hành đoán chắc hẳn mẹ mình có thù oán gì đó với Vương Mẫu, nhưng chẳng dám nói ra miệng, chỉ lễ phép đáp: “Thế thì con chịu.”

Luy Tổ dừng bước, ngoảnh đầu trông về phía điện Triêu Vân, “Con là vương cơ Hiên Viên, sớm muộn gì cũng có ngày phải dọn tới sống trong một tòa

cung điện thế kia, nhưng trước đó, ta muốn con được tận hưởng hết mọi tự do dưới gầm trời này cái đã. Ấy vậy mà Vương Mẫu lại ngang nhiên đoạt

đi một trăm hai mươi năm quý giá nhất của con. Bà ta ở cái xó Ngọc sơn

quỷ quái đó mấy ngàn năm nay, còn hiểu rõ hơn ta thứ trân quý nhất trên

đời này là gì. Chính là niềm vui và tự do trong suốt một trăm hai mươi

năm! Trên đời này có báu vật nào đổi lại được không? Hơn ai hết, bà ta

thừa biết hình phạt đó tàn khốc thế nào, rành rành đã cướp đi thứ quý

giá nhất của con, vậy mà còn làm bộ làm tịch nói là nể mặt ta.”

Triêu Vân điện lầu son gác tía, bệ ngọc thềm lan, đẹp như tranh vẽ chìm giữa

một vùng khói mây bảng lảng, nhưng A Hành nhìn mãi nhìn mãi lại thấy mắt cay cay.

Luy Tổ quay sang nhìn con gái: “A Hành, nhân lúc tuổi

còn trẻ; con hãy mau xuống núi mà thỏa sức cười khóc, làm ẩu làm càn,

tận hưởng cuộc sống đi. Sau này con còn nhiều thời gian giam mình trong

cung điện, những ngày tháng được rong ruổi bên ngoài sẽ chẳng có bao

nhiêu, chớ nên phí