
iến loạn liên miên không dứt.”
Thấy Xi Vưu lặng
lẽ buông tay ra, Viêm Đế liền chăm chú nhìn hắn, “Nể tình ta chẳng còn
sống được bao lâu, ngươi tha thứ cho lão già này được không?”
Xi Vưu lạnh lùng đáp: “Ông đâu đã chết.” Tuy giọng điệu vẫn đầy vẻ vô tình nhưng hắn không nhắc tới chuyện ra đi nữa.
Viêm Đế cười nói: “Ta định trước khi chết sẽ phong ngươi làm Đốc Quân Đại
tướng quân, không chỉ thống lĩnh toàn bộ quân đội Thần Nông quốc mà còn
có quyền bác bỏ những quyết định của Viêm Đế. Có điều quân đội Thần Nông chia làm sáu, một phần là tùy tùng của Viêm Đế, chỉ Viêm Đế mới có
quyền điều động, còn năm phần kia…” Viêm Đế thở dài, “Trên thực tế,
ngươi có điều động nổi toàn bộ quân đội hay không, thì phải trông vào
bản lĩnh của ngươi thôi.” Nói rồi Viêm Đế đứng dậy, “Ta đi chế thuốc
giải cho A Hành.”
Viêm Đế vừa ra ngoài, A Hành đã tóm chặt
lấy tay Xi Vưu lắp bắp hỏi: “Viêm Đế… Viêm Đế nói có… có thật không?
Viêm Đế là Thần Nông thị y thuật đứng đầu thiên hạ, sao có thể không
chữa được cho mình chứ?”
Xi Vưu thản nhiên nói: “Để trị bệnh cứu người, ông ta phải nghiên cứu dược tính, nếm qua quá nhiều chất
độc, nhiều loại thuốc hỗn tạp tích tụ trong cơ thể ông ta, cứ thế bào
mòn sức khỏe, hai năm nay, hẳn ông ta lại nếm những loài cây cỏ độc
không tên, tuy đã giải trừ chất độc vốn có của chúng, nhưng cỏ độc lại
khơi dậy độc tố tích tụ trong người suốt mấy ngàn năm, giờ đây vạn độc
cùng phát, chẳng thuốc nào trị nổi.”
“Vậy cũng phải có cách gì chứ?”
Xi Vưu cúi đầu nhìn A Hành, khẽ vuốt tóc nàng rồi lặng lẽ lắc đầu.
A Hành đột ngột buông tay Xi Vưu, chạy ra khỏi phòng, nàng ngẩng đầu nhìn trời, ra sức hít vào thật sâu nhưng vẫn thấy tức thở.
Bao năm nay ba nước kết thành thế chân vạc , trăm họ được thái bình yên ổn
là nhờ Viêm Đế đức cao vọng trọng, quy tụ được lòng người thiên hạ, dù
hùng tài đại lược như phụ vương cũng không dám làm trái ý trời, nhưng
nếu Viêm Đế chết đi rồi… A Hành chẳng dám nghĩ tiếp nữa.
Trên sườn núi xa xa, ánh tịch dương đã nhuộm vàng những cánh rừng trùng
điệp, A Tệ đang nô đùa với hươu sao, một bên rượt một bên chạy, một bên
trốn một bên nấp, tiếng kêu vui vẻ vang khắp núi rừng.
A Hành ngơ ngẩn lần theo dấu chân chúng tới sơn cốc xanh biếc thì mất dấu, chẳng rõ A Tệ và hươu sao đã đi đâu.
Nàng ngồi trên triền núi, dõi mắt nhìn về phía trời Tây đỏ rực ráng chiều.
Ánh tịch dương đang từ từ lịm tắt, bây giờ là thời khắc bình yên đẹp đẽ sau cùng.
Nàng tiện tay ngắt hai chiếc lá đặt lên môi làm kèn thổi, tiếng kèn réo rắt truyền đi trong sơn cốc.
Có người lần theo tiếng kèn tới ngồi cách đó không xa, nhưng A Hành chẳng hề để ý, chỉ mê mải thổi kèn.
Thổi hết một khúc, nàng mới ngoảnh lại, nhận ra Viêm Đế đang lặng lẽ ngồi bên mấy nấm mộ.
Gió chiều lồng lộng, cả biển hoa xanh biêng biếc dập dờn lay động như những ngọn sóng nhấp nhô, bóng dáng Viêm Đế cũng lúc mờ lúc tỏ.
A Hành bước tới ngồi xuống bên cạnh Viêm Đế.
Viêm Đế dõi mắt ngắm tà dương, mỉm cười: “Cô hơi giống một người bạn của ta, không phải giống ở dung mạo, mà giống ở một vài cử chỉ.”
A Hành im lặng, mê mải ngắm hoàng hôn.
“Bà ta tên Tây Lăng Luy, tuy bây giờ rất ít người biết cái tên đó, nhưng
hơn ba ngàn năm trước, bà ta là nữ tử nổi tiếng nhất đại hoang, được
xưng tụng là Tây Lăng kỳ nữ, phụ vương ta từng sai huynh trưởng ta tới
cầu hôn.”
A Hành hỏi: “Bà ấy có nhận lời không?”
Viêm Đế lắc đầu: “Không, nếu bà ta nhận lời thì có lẽ huynh trưởng ta đã trở thành Viêm Đế.”
A Hành lại hỏi: “Vậy vợ ngài là người như thế nào?”
Nghe nàng hỏi, Viêm Đế chỉ cười buồn: “Cô thật rất giống bà ta. Rất nhiều
năm về trước, A Luy cũng từng hỏi ta câu này, trước bà ấy chưa ai quan
tâm tới chuyện đó, sau bà ấy lại chẳng ai dám hỏi chuyện đó nữa, cô là
người thứ hai hỏi ta câu này đấy.”
Viêm Đế dịu dàng đặt tay
lên mộ vợ, vẻ mặt chan chứa tương tư đằng đẵng, “Ta từ nhỏ linh lực thấp kém, pháp thuật không cao, tướng mạo lại chẳng lấy gì làm xuất chúng
nên không được phụ vương xem trọng, các anh em không mấy khi chơi cùng,
ta cũng chỉ thích loay hoay trồng hoa trồng cỏ một mình. Ngoài thành Chỉ Ấp có một dòng sông tên Tể Hà, hai bên bờ sông là nơi ở của những người linh lực thấp kém trong Thần tộc, bọn họ không có khả năng làm quan,
cũng chẳng hề tòng quân, đành trông vào chút linh lực đó mà buôn bán nhì nhằng để kiếm sống thôi, trong số những người ấy có một cô gái bán hoa
rất thích dùng linh lực trồng ra các loài hoa xanh biếc, có mẫu đơn
xanh, phù dung xanh, phong tín tử xanh…”
Viêm Đế khẽ vuốt ve đóa sơn trà xanh bên cạnh, “Lần đầu tiên ta gặp nàng là vào một buổi
mai ẩm thấp, ta ra bờ sông hái thảo dược còn nàng đi múc nước, trên mình còn vận một chiếc váy dài nền trắng hoa xanh, bên tóc mai còn cài một
đóa hoa sơn trà biêng biếc. Lúc đó ngoài bờ sông rất vắng người, hai ta
mỗi người đứng ở một bên bờ trông sang nhau, đột nhiên nàng hé miệng
cười khiến ta hoảng hốt chẳng dám nhìn lâu, hấp tấp cầm cuốc lên cuốc
đất, kết quả cuốc phải chân mình, làm nàng bật cười khúc khích. Ta phải
nằm t