
cả căn phòng tựa hồ đông cứng lại. A Hành nín thở
lén liếc Xi Vưu nhưng hắn đã ngoảnh ra cửa sổ, không sao thấy được sắc
mặt.
Viêm Đế im lặng nhìn Xi Vưu, nhất thời không khí trong phòng yên tĩnh đến nghẹt thở.
Tiếng nước sôi sùng sục phá vỡ bầu không khí nặng nề, A Hành lóng ngóng pha
trà rồi hấp tấp bưng lên bàn, đoạn kiếm cớ tránh đi, “Tôi ra ngoài xem
hươu sao và A Tệ đang làm gì.”
Nào ngờ Xi Vưu bỗng ấn nàng
ngồi xuống bên cạnh, “Cô có quyền được biết nguyên nhân mình trúng độc.” Cặp mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Viêm Đế đầy khiêu khích, “Sư phụ, ông đã muốn giết ta, sao còn thu nhận ta?”
Viêm Đế mỉm cười quay sang hỏi A Hành: “Cô có biết Xi Vưu trở thành đồ đệ duy nhất của ta thế nào không?”
A Hành lắc đầu.
Viêm Đế bưng tách trà lên, ngoảnh nhỉn ra cửa sổ, “Mấy trăm năm trước, trong một buổi chầu, quan viên quản lý sự vụ Tây Nam tấu rằng đám tiện dân
Cửu Di đã làm phản, còn giết hại mấy trăm quan viên Nhân tộc cùng một
quan viên Thần tộc, lúc đó ta đang rối bời vì bệnh tình của Dao Cơ, bèn
sai Du Võng lo liệu việc này. Hơn trăm năm sau, Chúc Dung dâng sớ vạch
tội Du Võng, thì ra mối họa Cửu Di bắt nguồn từ một con yêu thú không rõ lai lịch, tự ngộ được đạo trời, có khả năng hiệu lệnh muông thú nên
được tộc Cửu Di tôn xưng làm Thú vương, nhưng thực ra, nó còn hung tàn
ác độc hơn hổ báo. Du Võng thương xót đám tiện dân Cửu Di, không nỡ
xuống tay giết hại nó, có điều con yêu thú ấy ngu xuẩn hồ đồ, đã đả
thương mười mấy đại tướng của ta. Vì chuyện này mà Du Võng cùng Chúc
Dung xung đột liên miên, không sao dàn xếp nổi, ta tra rõ sát nghiệp yêu thú phạm phải rồi khiển trách Du Võng, đồng thời chấp nhận cho Chúc
Dung đi tiêu diệt Thú vương của Cửu Di.”
A Hành sớm đã đoán
ra con dã thú ấy chính là Xi Vưu, tuy chuyện đã qua lâu nhưng tưởng
tượng vẫn thấy kinh hồn bạt vía, Xi Vưu từng bị đám cao thủ Thần tộc
truy sát cả trăm năm nay, hèn chi lúc hắn lẩn trốn, đến Đại ca thần lực
cao cường cũng tìm không nổi.
Viêm Đế nhấp ngụm trà, ngừng
một lát mới kể tiếp: “Ta cứ ngỡ rằng thế là xong, nào ngờ một đêm Du
Võng đột ngột cầu kiến, nói Cửu Di tộc đã đầu hàng, cam nguyện đời đời
kiếp kiếp làm tiện dân, chỉ đưa ra một điều kiện duy nhất là xin tha cho Thú vương của họ. Du Võng vật nài ta triệu Chúc Dung về khiến ta không
khỏi nảy dạ tò mò với con dã thú ấy, ngay đêm đó bèn tới Cửu Di. Lúc ta
tìm thấy họ trong đầm lầy, tình cảnh bấy giờ vừa nguy hiểm vừa tức cười, dã thú tự đem thân làm mồi, nhử gã Chúc Dung kiêu căng nôn nóng vào
vùng đầm lầy thi độc, độc trùng trong đó muôn hình vạn trạng, mấy thần
tướng thảy đều trúng độc, còn Chúc Dung rõ ràng có thể phóng một mồi lửa thiêu chết con yêu thú đó, nhưng một khi phát hỏa sẽ làm nổ tung khí ứ
tích tụ trong đầm lầy mấy vạn năm nay, dù hắn có hỏa linh hộ thể, quá
lắm cũng chỉ bị thương nhẹ nhưng các thần tướng kia thì chết chắc. Bấy
giờ Chúc Dung chửi bới ầm ĩ, quyết lột da xẻ thịt dã thú, dã thú cũng
chưa sõi tiếng người, chỉ nghiến răng nghiến lợi gầm gừ đồng thời vỗ
ngực liên tục, như thế nói, tới đây, tới đây đốt chết ông mày đi!”
Viêm Đế thuật lại rồi bật cười nhìn Xi Vưu, đoạn quay sang bảo A Hành, “Lúc
đó ta vô cùng kinh ngạc, dã thú sinh trưởng nơi rừng núi biết cách lợi
dụng trùng độc chướng khí cũng chẳng lấy gì làm lạ, chính cái địa điểm
nó chọn để cùng chết với kẻ thù hết sức thông minh, đầm lầy vốn là một
chỗ kỳ lạ, lẫn lộn cả đất và nước, cả hai đều có thể khắc chế hỏa linh,
thêm vào đó nơi này nồng đặc khí ứ, chỉ cần một đốm lửa là nổ tung, Chúc Dung rơi vào đây chắc chắn sẽ mất hết khả năng khống chế mọi thứ. Xem
ra con dã thú nói không sõi tiếng người này còn nắm vững cách vận dụng
thiên thời địa lời hơn nhiều cao thủ Thần tộc.”
Nghĩ tới
trận pháp tiếng vọng khi nãy, A Hành cũng gật đầu tán đồng, Viêm Đế lại
kể tiếp: “Ta nhận ra con dã thú đó vốn không phải thú mà là một kẻ không cha không mẹ được muông thú nuôi lớn, bèn lệnh cho Chúc Dung im miệng
rồi từ từ bắt quen với nó, mặc cho nó đối với ta đầy thù địch, vừa ra vẻ lắng nghe ta nói lại vừa xảo trá điều khiển độc trùng độc thú đánh lén
ta, thăm dò nhược điểm của ta, tiếc rằng nó không biết ta thông thạo
dược tính, mấy thứ độc đó vốn không thể làm hại ta được. Càng quan sát
ta càng kinh ngạc trước thiên tư của nó, đồng thời cũng càng thêm sợ
hãi, thiên tư cao như thế, lại hung tàn hiếu sát như thế, phút chốc ta
vừa mừng rỡ vì tìm ra một kẻ có tư chất trời sinh, vừa cảm thấy nên giết hắn ngay lập tức.”
Rõ ràng đây cũng là lần đầu Xi Vưu biết
được sự sống chết của mình chỉ phụ thuộc vào một ý nghĩ của Viêm Đế, hắn ngoảnh lại nhìn Viêm Đế vẻ thờ ơ, chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì.
“Giữa lúc đương phân vân chưa quyết, bỗng một đóa hoa rụng từ đâu bay lại,
con khỉ hung tàn xảo trá đó liền bắt ngay lấy ngắm nghía thật kỹ, bốn bề xung quanh đều bẩn thỉu hôi hám, dường như nó sợ làm bẩn đóa hoa nên đã cẩn thận cài luôn lên đầu. Trông đầu nó lông tóc bù xù lại cài một đóa
hoa dại, bộ dạng rất tức cười, còn trợn trừng hai mắt nhìn ta, ta nhịn
không