Polly po-cket
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328703

Bình chọn: 8.5.00/10/870 lượt.


vệ bức họa đồ tiên cảnh nhân gian này chăng?”

“Nàng là Tây Lăng công tử ư?” Thiếu Hạo kinh ngạc đến nỗi nói chẳng nên lời.

A Hành gật đầu, “Chính phải, tại hạ đã nói chúng ta nhất định còn gặp lại kia mà.”

“Sau khi Viêm Đế qua đời, cả đại hoang đồn rằng Tây Lăng công tử là đệ tử

cuối cùng của Viêm Đế, nắm giữ Thần Nông bản thảo kinh, nàng có biết

khắp thiên hạ bây giờ có bao nhiêu thần tiên và yêu quái đang lùng sục

mình không hả?”

“Thiếp biết chứ, chính thiếp phao tin đó ra mà.

Vân Tang đã đau khổ lắm rồi, thiếp chẳng muốn bọn chúng tới quấy rầy tỷ

ấy nữa, vả lại đó cũng không phải lời đồn nhảm, Thần Nông bản thảo kinh

quả thực đang nằm trong tay thiếp.”

Thiếu Hạo ngạc nhiên buông

lời cảm thán, “Sao Viêm Đế lại giao Thần Nông bản thảo kinh cho nàng

chứ? Nàng là con gái Hiên Viên Hoàng Đế mà!” Có điều sự thật rành rành

trước mắt, y không tin cũng chẳng được.

“Bây giờ chàng có bằng lòng liên minh với thiếp hay không?”

Thiếu Hạo thận trọng hỏi: “Đã kết liên minh thì đôi bên cùng có lợi, điều kiện của nàng là gì đây?”

“Điều thứ nhất, chúng ta chung giường nhưng không…” A Hành cắn môi đưa mắt nhìn vết thương trên tay Thiếu Hạo.

Thiếu Hạo vốn chẳng phải kẻ háo sắc, y gượng cười đáp ngay: “Đồng ý, còn điều thứ hai?”

“Nếu một mai chàng trở thành Tuấn Đế, đừng phong thiếp làm vương hậu.”

Thiếu Hạo nhìn A Hành, “Đồng ý!”

“Thứ ba, sau khi chàng trở thành Tuấn Đế, xin chàng dùng uy quyền đế vương

ban cho thiếp được tự do lựa chọn một lần, để thiếp được tự mình quyết

định nên đi hay ở.” Đôi mắt A Hành long lanh lệ, từ khi sinh ra, nàng đã bị định sẵn rằng không thể tự mình lựa chọn, nhưng nàng vẫn muốn được

tự do quyết định một lần.

Đây là lần đầu Thiếu Hạo hiểu được

chút ít về con người A Hành, dường như có phần cảm động trước nàng, y

gật đầu trang trọng hứa, “Ta đồng ý!”

A Hành nghiêm trang chìa

tay cho y, “Từ nay về sau, chúng ta kết thành đồng minh đôi bên cùng có

lợi, muốn nghi kị, lợi dụng hay đề phòng lẫn nhau gì cũng chẳng sao,

miễn là tuân thủ đúng lời hứa!”

Thiếu Hạo lập tức hạ quyết tâm, “Được! Làm đồng minh, không làm vợ chồng!”

Y cùng A Hành đập tay ba lần, kết thành đồng minh.

A Hành như được giải thoát liền ngáp dài một cái, díp cả mắt vì buồn ngủ, “Cuối cùng thiếp cũng có thể yên tâm ngủ rồi.” Nàng nằm phịch xuống ngủ thiếp đi, chẳng bao lâu đã nghe tiếng ngáy khe khẽ.

Ánh trăng

vằng vặc bên ngoài len qua rèm lụa tràn vào phòng khiến mặt đất long

lanh như phủ một lớp sương ngà ngọc. Thiếu Hạo ngả mình nằm xuống, có lẽ sống trong cung đình Cao Tân, y đã quen lối nói vòng vo bóng gió, lâu

lắm mới thẳng thắn đối thoại thế này nên chẳng thấy buồn ngủ nữa. Y cứ

miên man nghĩ mãi câu nói khi nãy của A Hành: “Vợ tức là người phụ nữ

duy nhất trong đời, dù được mất vinh nhục, sinh lão bệnh tử, thịnh suy

chìm nổi cũng không bao giờ rời xa, sống chết có nhau, chàng làm được

chăng?” Vậy còn người chồng thì sao? Chồng cũng là người đàn ông duy

nhất trong đời của vợ, dù được mất vinh nhục, sinh lão bệnh tử, thịnh

suy chìm nổi, người vợ vẫn sẽ tin tưởng y, yêu y, không rời xa y, cùng

sống chết với y.

Thiếu Hạo bất chợt miên man nghĩ ngợi rồi bất

chợt phá lên cười. Y không cần vợ mà cần ngôi báu, người phụ nữ đứng bên ngôi báu cũng chẳng thể là vợ, bởi ngôi báu quá nhỏ hẹp, không chứa nổi hai người sánh vai đứng cạnh nhau.

Sáng hôm sau, Thiếu Hạo đánh thức A Hành, “Dậy đi, nàng có biết phụ vương của hai ta muốn thấy gì không?”

A Hành thoáng ngẩn ra, dụi mắt rồi gật đầu lia lịa.

Dưới sự hầu hạ của các thị nữ, hai người cùng trở dậy, A Hành tươi cười ngồi xuống trước đài trang chải tóc.

Thiếu Hạo ngồi ngay bên cạnh vừa đọc sách vừa chuyện phiếm với nàng.

Đợi đám thị nữ trang điểm chải chuốt cho A Hành xong, Thiếu Hạo liền ngắt một đóa hải đường trong sân cài lên búi tóc nàng.

A Hành thẹn thùng nói nhỏ: “Chàng đi giải quyết công việc đi thôi.”

Thiếu Hạo gật đầu nắm lấy tay nàng, ra đến cửa mới bịn rịn chia tay.

Đám thị nữ Hiên Viên và Cao Tân đều lén nhìn trộm hai người, mím môi cười vụng.

A Hành mỉm cười quan sát bọn họ, lòng thầm thở dài.

Bán Hạ bưng trà đặt trước mặt A Hành, ngập ngừng nhìn nàng như có điều muốn nói. A Hành biết Bán Hạ thực tế là thuộc hạ của Đại ca, cũng đoán được

cô ta định nói điều gì, bèn vờ như không thấy, cầm sách lên lật xem.

Tối hôm đó Thiếu Hạo về sớm dùng cơm với A Hành, sau bữa ăn lại cùng nhau

đi dạo trong vườn. A Hành vui miệng thổ lộ rằng mình yêu hoa, thích một

vườn hoa rộng thật rộng, hay nhất là quanh năm bốn mùa đều có hoa tươi.

Nào ngờ Thiếu Hạo lập tức gọi tùy tùng tới sai họ tìm ngay bản thiết kế

phủ đệ đưa đến phủ Nặc Nại, yêu cầu Nặc Nại thiết kế lại, kiến tạo một

vườn hoa thật rộng cho vương tử phi, để nàng mở cửa liền thấy hoa, đóng

cửa còn thơm ngát.

Xưa nay Thiếu Hạo vốn giản đơn tùy tiện, đây

là lần đầu y xa hoa phô trương như vậy, khó trách đám người trong vương

thất xì xầm không ngớt miệng.

Chẳng phụ tấm lòng Thiếu Hạo cùng

công sức thiết kế của Nặc Nại, A Hành đã chăm sóc cho cả khu vườn nức

tiếng xa