Old school Easter eggs.
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328600

Bình chọn: 9.00/10/860 lượt.

u chọc tại hạ như thế chứ? Không phải ta ngu ngốc, là ta hồ đồ nên bị lừa đó thôi.”

Nặc Nại chẳng thể cung kính dạ vâng

với vương tử phi, trái lại còn trả lời với giọng điệu đầy vẻ bực bội tự

trào, càng để lộ thái độ thoải mái mà chân thành. Thấy vậy A Hành không

khỏi thầm khen ngợi y, chẳng trách Thiếu Hạo và Vân Tang lại xem trọng

người này đến thế. “Mấy năm trước ta từng nhờ Thiếu Hạo chuyển cho ngươi một phong thư, sau đó ngươi có đi gặp Vân Tang không?”

“Chẳng

giấu gì vương tử phi, hôm đó sau khi đọc xong thư, tại hạ nhất thời vẫn

chưa thể nghĩ thông được. Thật ra tại hạ nào phải kẻ hẹp hòi, chỉ là quá xem trọng nên không chấp nhận được dối gian đó thôi. Sau này bình tĩnh

lại mới hiểu rằng hết thảy chỉ là cơ duyên xảo hợp mà lầm, rồi lầm lại

thêm lầm, nhưng bây giờ tại hạ đã có hôn ước, cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp lại nàng, mà gặp rồi biết nói cái gì đây? Tại hạ đành cương quyết

từ hôn trước đã, may nhờ điện hạ giúp cho chu toàn, nhân lúc nhà gái

phạm chút lỗi lầm điện hạ bèn bức Thường Hy bộ hủy bỏ hôn ước. Chuyện

này kể ra chỉ dăm câu ba điều là xong, nhưng lúc đó phải giằng co hơn ba năm mới ổn thỏa. Sau khi từ hôn, tại hạ mừng rỡ cho rằng cuối cùng cũng có thể quang minh lỗi lạc tới gặp Vân Tang, nào ngờ lúc đến Thần Nông

sơn xin Viêm Đế cho gặp Đại vương cơ của Thần Nông, lại…”

Nặc

Nại buồn bã, trầm mặc hồi lâu mới kể tiếp: “Đám thị vệ Thần Nông rất

hung hãn, tại hạ cứ tưởng gặp được nàng là ổn, nhưng nàng cũng hết sức

lạnh nhạt, thậm chí không cho tại hạ lên núi. Dọc đường đi tại hạ còn

hào hứng định ướm ý nàng, nếu tại hạ đến hỏi Viên Đế xin cầu hôn, liệu

nàng có bằng lòng chăng. Nào ngờ tới khi gặp mặt nàng chỉ lạnh nhạt thờ

ơ, đứng dưới núi nói vắn tắt vài câu với tại hạ rồi vội vã từ biệt,

khiến bao nhiệt tình trong lòng tại hạ đóng băng hết thảy, đành ủ rũ

quay về Cao Tân.”

A Hành dịu giọng hỏi: “Giờ ngươi đã hiểu lý do tại sao khi đó Vân Tang lại như vậy chưa?”

Nặc Nại gật đầu, “Có lẽ khi đó bệnh tình Viêm Đế đã nặng lắm rồi, nhớ lại

lúc gặp nhau, tuy Vân Tang làm bộ lạnh lùng nhưng ánh mắt cứ tránh tránh né né, hẳn không muốn tại hạ nhận ra nỗi bi thương trong lòng nàng.

Nàng luôn miệng giục tại hạ về vì không muốn tại hạ phát hiện Viêm Đế

đang bệnh nặng.”

Ánh mắt Nặc Nại khó giấu nổi thương tâm, “Nàng xem thường tại hạ quá! Đến một chút tin tưởng cũng không!”

A Hành vội giải thích, “Ngươi nhầm rồi, không phải Vân Tang tỷ tỷ không

tin ngươi, mà là không muốn ngươi khó xử đó thôi. Viêm Đế bệnh nặng là

tin tức hết sức quan trọng, liên quan tới cục thế thiên hạ cũng như an

nguy của Cao Tân, nếu để ngươi biết được, thân là tướng lĩnh của Cao

Tân, là bạn thân của Thiếu Hạo, ngươi sẽ trung thành với Cao Tân, với

Thiếu Hạo, hay sẽ bảo vệ Vân Tang?”

Nặc Nại sửng sốt, nín lặng

hồi lâu chẳng biết đáp sao cho phải, A Hành lại nói tiếp: “Vân Tang thà

một mình gánh vác tất cả còn hơn để ngươi phải dằn vặt khó xử không biết chọn bên nào. Như vậy ngươi khỏi phải phụ lòng Vân Tang, cũng khỏi phải phản bội Thiếu Hạo.”

Nghe A Hành giảng giải, Nặc Nại liền đứng

dậy hành lễ với nàng, “Đa tạ vương phi thức tỉnh tại hạ khỏi cơn mê, tại hạ xin cáo từ.”

“Ngươi định đi đâu?”

Nặc Nại đi thẳng không ngoảnh lại: “Thần Nông sơn.”

A Hành mỉm cười nhìn theo bóng Nặc Nại tất tả bước đi, thầm mừng cho Vân

Tang, ít nhất Vân Tang cũng còn một vòng tay vững vàng ấm áp để vùi đầu

vào khóc lóc, trút hết mọi đau đớn và uất ức trong lòng. Chợt nghĩ tới

mình, nàng không khỏi âu sầu buồn bã.

Tối đến, A Hành vội đi ngủ thật sớm, chẳng đợi Thiếu Hạo trở về, theo tính toán của nàng, với tính tình Thiếu Hạo, hẳn sẽ không đánh thức nàng dậy. Quả nhiên Thiếu Hạo về đến thấy nàng đã ngủ say, cũng rón rén leo lên giường ngủ, chẳng hề làm phiền nàng.

Sớm hôm sau khi nàng trở dậy, Thiếu Hạo đã đi khỏi, trước lúc đi còn cẩn thận dặn nhà bếp làm mấy món điểm tâm kiểu Hiên

Viên cho nàng.

Hơn nửa tháng trời, hết lý do này tới nguyên nhân khác, Thiếu Hạo và A Hành vẫn chưa thực sự thành thân.

Mỗi lúc tối đến A Hành đều nơm nớp lo sợ, ngủ không an giấc, chẳng mấy chốc mà gầy rộc đi. Hàng ngày, để tránh né Thiếu Hạo, nàng toàn lấy cớ không hợp thủy thổ để lên giường ngủ thật sớm.

Từ khi bàn bạc chọn

ngày thành hôn tới nay đã tròn một tháng chưa được ngủ yên, A Hành mơ

màng thế nào lại ngủ thiếp đi. Lúc Thiếu Hạo bước vào phòng, đập vào mắt là cảnh tượng nửa ống tơ nằm lăn lóc trên sàn, mái tóc đen dài của A

Hành xõa xuống giường, y chỉ biết lắc đầu cười, nhẹ nhàng quấn lại tóc

cho A Hành đoạn giơ tay toan sửa chăn giùm nàng, nào ngờ vừa chạm tới

vai, A Hành đã giật mình tỉnh dậy, tiện tay rút dao găm dưới gối đâm y.

Vừa thấy hàn quang lấp loáng, mu bàn tay Thiếu Hạo đã bị rạch một đường,

máu chảy ròng ròng, A Hành co rúm trên giường, tay nắm chặt dao, mắt

không rời Thiếu Hạo, đôi mắt vừa to vừa sáng nổi bật trên gương mặt võ

vàng nhợt nhạt của nàng, càng lộ rõ vẻ tiều tụy.

Thiếu Hạo vừa

lấy khăn lau vết thương, vừa nói: “Bỏ dao xuống đi, nếu ta thật sự muốn

ép buộc thì con dao đó c