
ên
thị uy chấn thiên hạ trong tưởng tượng của mọi người.
Khác với
hai người kia, Tuấn Đế lại vô cùng chăm chút diện mạo của mình, gương
mặt vẫn giữ nguyên nét trẻ trung tuổi hai mươi, cũng chẳng khoác vương
bào, chỉ mặc một bộ y phục bình thường, nhìn giản dị nhưng thực chất lại được dệt từ tơ Ngọc tằm quý hiếm. Nét mặt Tuấn Đế giống Thiếu Hạo tới
bảy tám phần, có điều Thiếu Hạo gom đủ vẻ hào hùng của núi lẫn tình tứ
của sông, còn Tuấn Đế chỉ có nước mà thiếu non, cặp mắt dịu dàng đa
tình, toàn thân toát lên khí chất của người đọc sách, thoạt nhìn giống
hệt một vị công tử ngao du giữa hồng trần.
Lúc A Hành bước vào,
Tuấn Đế đang ngồi đọc sách, vừa xem vừa gật đầu vẻ hài lòng, ngón trỏ
còn vô thức vẽ trong không trung như phác lại những điều ghi trong sách. Thấy thị nữ định thông báo, Thiếu Hạo vội ra dấu ngăn lại rồi lặng lẽ
đứng đợi cùng A Hành.
Nhìn Tuấn Đế, A Hành không khỏi nhớ tới
Xương Ý, Tứ ca của nàng cũng ham mê sách vở y như vậy, so ra y còn thích ca phú thư họa hơn công văn tấu sở nhiều. Nàng bỗng nảy dạ tò mò, liền
lén liếc trộm xem Tuấn Đế đang đọc sách gì, vừa trông thấy, nàng đã phải mím môi nén cười.
Tuấn Đế ngước mắt lên, bắt gặp A Hành đang mím môi nín cười, bèn gập sách lại hỏi: “Con cười gì thế?”
Thiếu Hạo thấy vậy giật thót mình, còn Tuấn Hậu chỉ nửa cười nửa không, ngồi yên quan sát.
A Hành vội quỳ xuống tâu: “Quyển sách phụ vương xem là do một người bạn
con viết ra, thấy phụ vương thích thú như vậy, con chợt cao hứng thay
cho y nên không khỏi thất lễ.”
Tuấn Đế mừng rỡ hỏi: “Con quen
người viết ra những bài ca phú này thật ư? Ta từng phái người đi dò hỏi
về y nhưng chẳng thu được tin tức gì cả.”
A Hành thưa: “Người
nhà y không thích y chú tâm vào việc đó nên y chỉ dám lén lút viết chơi
vậy thôi, có điều y chẳng chịu nổi tịch mịch, lại hận rằng khó tìm được
tri âm, bèn ngấm ngầm lưu truyền những sách vở đó ra ngoài. Giờ đây có
được người tri âm thưởng thức là y mãn nguyện lắm rồi, chẳng cần người
ta biết tới thành danh làm gì.”
Tuấn Đế gật đầu vẻ vô cùng thấu
hiểu, cũng không gạn hỏi thêm nữa, “Đọc những gì y viết, có thể hiểu
được y chẳng màng áo vàng đại ngọc trước cung điện mà chỉ khát cầu một
vành trăng trong giữa bóng tùng, thôi, con đứng lên đi.”
Bây giờ A Hành mới chính thức hành lễ với Tuấn Đế và Tuấn Hậu.
Tuấn Hậu lại ban thưởng cho nàng vô số vật phẩm, người hầu đứng bên cao
giọng xướng tên các món quà cáp. Xưa nay Hiên Viên vương thất sống rất
giản dị nên A Hành từ nhỏ đã chẳng để tâm tới mấy thứ ngọc ngà châu báu
đó, càng không biết thật giả tốt xấu ra sao, nhưng nhìn thái độ đám thị
nữ xung quanh, nàng cũng hiểu được mình được sủng hạnh vô vàn. Có điều
vị Tuấn Hậu này xuất thân từ Thường Hy bộ trong Cao Tân tứ bộ, cũng là
mẹ đẻ của Nhị vương tử Yến Long, từ khi gả cho Tuấn Đế đã sinh liền sáu
con trai. Em gái Tuấn Hậu cũng nhập cung cùng lúc với chị, đứng đầu tất
cả phi tần, sinh được bốn con trai, ba con gái, ba con gái đều gả cho
Bạch Hổ bộ, nên Bạch Hổ bộ luôn kề vai sát cánh với bọn Yến Long và
Trung Dung. Trong triều, thế lực của hai chị em Thường Hy thị vô cùng
hùng mạnh, bởi vậy Tuấn Hậu càng tươi cười hóa nhã, A Hành lại càng
không dám lơ là cảnh giác.
Cao Tân là Thần tộc từ thời thượng
cổ, lễ giáo rất nghiêm, A Hành ra mắt toàn bộ vương hậu, vương phi,
vương tử, vương tử phi, vương cơ xong, lại nhất nhất đem chuyện ở nhà kể ra một lượt, sau cùng mới có thể cáo từ ra về. Rời khỏi đại điện, A
Hành mới thấy quai hàm mình đã cứng đơ lại vì cười.
Thiếu Hạo cùng ngự xe mây xuống núi với A Hành, ngồi trong xe, y khẽ nói: “Người bạn mà nàng nói có phải Xương Ý chăng?”
A Hành kinh ngạc đáp: “ Vâng, là Tứ ca. Nhưng chàng giữ kín giùm, đừng
nói lại với Đại ca nhé, bằng không huynh ấy lại khiển trách Tứ ca.”
Thiếu Hạo nói: “Thật ra, Thanh Dương…” Thấy A Hành chăm chú nhìn mình, y lại lắc đầu: “Không có gì, ta sẽ giữ kín.”
Thiếu Hạo có việc phải giải quyết nên sau khi đưa nàng về Thừa Hoa điện, y lập tức đi ngay.
A Hành vừa đổi sang thường phục mặc trong nhà đã thấy Bán Hạ tới bẩm:
“Nặc Nại tướng quân đến dâng lễ vật lên điện hạ, vì lễ vật quý giá mà
điện hạ lại đi vắng nên y nhất định đòi vương tử phi phải xem qua.”
A Hành liền nói: “Dù sao cũng rảnh rỗi, ta sẽ tới xem sao.”
Nghe tiếng chân người, Nặc Nại vội đứng lên, trông thấy A Hành, y liền mỉm cười hành lễ, nụ cười đượm vẻ chua xót.
A Hành sai tất cả thị nữ lui ra ngoài đợi lệnh, dù sao cửa sổ cũng mở
toang, nhìn qua là thấy hết cảnh tượng trong phòng nên chẳng coi là trái lẽ được.
Nàng vừa hàn huyên với Nặc Nại vừa âm thầm dùng Trụ
Nhan hoa giăng kết giới, đề phòng đám thị nữ nghe lén được lại phiền
phức. Đây là phép thuật Đại ca dạy riêng cho nàng trước lúc lên đường
sang Cao Tân, sau khi y đã xem xét Trụ Nhan hoa một lượt.
Nàng
áy náy xin lỗi Nặc Nại: “Hôm đó trên Ngọc sơn ta nhất thời làm bậy, giả
xưng là Tây Lăng Hành, nào ngờ về sau lại kéo theo nhiều chuyện như vậy, thật có lỗi với tướng quân.”
“Ai mà ngờ đường đường Hiên Viên
vương cơ lại trê