
ứ kia bao nhiêu tiền?”
“Năm, năm lượng?” - Tiếng nói không xác định.
“Năm lượng?” - Nhíu mày.
“Ba lượng!” - Lập tức đính chính.
“Ba lượng?” - Đuôi lông mày lại nhếch lên.
“Công tử, ngươi trực tiếp ra giá đi!” - Cúi đầu
nhận thua. Ô ô, thật sự là gặp quỷ! Vị công tử này vừa nhìn liền cảm thấy dễ
mần thịt nhưng sao không phải thiếu gia nhà giàu bình thường dễ lừa?
“Ông chủ, ngươi sớm nói những lời này phải được
hơn không!” - Hồng Đậu cười trộm dạy bảo. Ha ha, tiểu thư mười bốn tuổi đã bắt
đầu giúp lão gia trông coi sổ sách, đối giá hàng ra sao đều nắm trong lòng bàn
tay, tiểu thương này muốn mần dê béo là tìm sai người rồi.
“Ông chủ, ta cũng không làm khó dễ ngươi! Như vậy
đi, một lượng ngươi bán không?” - Một lần nữa cầm lấy búp bê gốm sứ ngắm nghía,
Mộ Dung Tinh mỉm cười, chắc chắn ông chủ khẳng định sẽ đáp ứng.
A... Cô hiểu người làm ăn là muốn có lợi nhuận,
giá một lượng ông chủ xem như có thể được không ít lợi nhuận.
“Công tử, xem như ta sợ ngươi! Một lượng thì một
lượng!” - Tiểu thương trong lòng biết hôm nay cái gặp phải thiếu gia khôn khéo,
cũng rõ biết một lượng đã cho mình thu lợi không ít, miệng lập tức đáp ứng, chỉ
sợ khách hàng đổi ý không mua.
“Đa tạ.” - Nụ cười trong sáng, ý bảo Hồng Đậu trả
tiền, Mộ Dung Tinh một tay ngắm nghía búp bê gốm sứ, một tay phe phẩy quạt thúy
trúc, nhàn nhã tiếp tục đi dạo phố.
“Thiếu gia, ngài mua búp bê gốm sứ này làm gì a?”
- Hồng Đậu theo sát ở phía sau, vẻ mặt buồn cười hỏi. Thật sự là quái! Cho tới
bây giờ không thấy qua tiểu thư thích thưởng thức loại đồ chơi nhỏ này, sao hôm
nay khác thường vậy?
“Cảm thấy rất giống Tề Nghiên, nhất thời thích
liền mua, còn cần lí do gì?” - Liếc mắt một cái, đem búp bê gốm sứ này cất kĩ
bên trong áo, bản thân Mộ Dung Tinh cũng có chút mơ hồ vì sao lại muốn mua búp
bê gốm sứ này.
“Nga!” - Hồng Đậu không nghĩ nhiều lắm, vừa nghe
nhắc tới Tề Nghiên lập tức dời đi suy nghĩ, nhịn không được thầm oán nói: “Nói
đến thiếu gia Tề gia cũng thật là, lại quên chuyện hôm qua hẹn với ngài cùng đi
dạo phố, hại chúng ta ở ngoài Tề phủ đợi lâu như vậy!”
“Có quan hệ gì? Hắn đã quên lời hẹn, chúng ta tự
mình đi dạo cũng đâu có sao!” - Nghe vậy Mộ Dung Tinh mím môi cười, trong lòng
biết Tề Nghiên vốn hơi ngốc nên không nhớ, ngược lại không để ý anh thất ước.
Quệt miệng, khi Hồng Đậu đang muốn thầm oán tiếp
vài câu, mắt to thông minh đột nhiên thấy hai người từ xa chạy tới nhìn chung
quanh, thân ảnh hình như đang vội vàng tìm người, lập tức không khỏi bật cười.
“Ai nha! Tề thiếu gia đuổi tới kìa!” - Này thật
đúng là nhắc người người đến, nói quỷ quỷ đến, linh nghiệm vô cùng!
Theo ánh mắt nhìn lại, quả thực thấy thân ảnh Tề
Nghiên cùng thư đồng trung thành và tận tâm, cánh môi Mộ Dung Tinh không khỏi
giương lên, chầm chậm đợi bọn họ phát hiện.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Tiểu Cửu
trước tiên thấy các cô vội vàng giữ chặt cậu tử như ruồi bọ không đầu đang tìm
loạn lung tung, một tay chỉ thẳng hướng đến các cô, sau đó cậu chủ kia hốc mắt
có chút hồng khi nhìn thấy các cô lập tức cười sáng lạn như một đứa nhỏ, trong
chớp mắt liền vọt tới.
“A, A Tinh, ta tìm được ngươi rồi!” - Tề Nghiên
đầu tiên là vui vẻ hô, dường như nhớ tới cái gì lập tức lại cúi đầu, thanh âm
khóc lóc nhận sai. “Ta... Ta lo tưới hoa, sau đó liền... liền quên lời hẹn với
ngươi...” - Làm sao bây giờ? A Tinh có thể tức giận không? Có thể không để ý
tới anh hay không?
“Không sao.” - Mỉm cười, cũng không để ý.
“Phải không? Thật tốt quá! Ta thật sợ ngươi tức
giận sẽ không để ý đến ta!” - Cao hứng ngẩng đầu, toét miệng cười thật tươi. A
Tinh không tức giận! Người này thật tốt nha!
Mộ Dung Tinh bị tâm tư đơn thuần của anh làm bật
cười, nhưng khi nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ kia, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
“Ngươi khóc?”
“Không có! Ta không có!” - Nhớ tới yêu cầu mấy
ngày trước của hắn, Tề Nghiên nhất thời sợ tới mức giống tên cờ bạc bị bắt mãnh
liệt lắc đầu, rất sợ bị hiểu lầm, lo lắng tìm người làm chứng. “Tiểu Cửu, ta
không khóc, đúng không? Ta không khóc a!”
Phía sau Tiểu Cửu chạy ra, vẻ mặt nghiêm chỉnh làm
chứng. “Đúng đúng đúng! Thiếu gia nhà của ta thực sự không khóc.” - Chỉ là nước
mắt đảo quanh trong hốc mắt hồng hồng, không rơi ra, thế không tính khóc chứ?
Nghe vậy Mộ Dung Tinh thế này mày mới giãn ra,
nhìn anh bộ dáng khẩn trương lập tức không khỏi nhe răng cười. “Ta chỉ là hỏi
một chút mà thôi, ngươi hoảng cái gì?”
“Ta... Ta...” - Thấy hắn sắc mặt chầm chậm nở nụ
cười, Tề Nghiên thế này mới an tâm, hơi giật mình gãi đầu bắt tai, ngốc ngốc
ngây ngô cười, “ta” cả buổi, ngay cả nói một câu cũng không được.
Thấy anh bộ dáng ngốc, Mộ Dung Tinh không khỏi vừa
cười vừa cầm quạt hướng trán trắng của anh gõ một cái. “Ta cái gì? Hoàn hồn!” -
Ha ha... Thực sự cảm giác mình đang bắt nạt đứa nhỏ a!
“A Tinh...” - Ôm cái trán phát đau, Tề Nghiên cũng
rất vui vẻ. “Ta... Chúng ta muốn đi chỗ nào chơi?” - Mấy ngày nay, A Tinh mang
anh đi chơi rất nhiều nơi mà chỉ nghe Hoài Sinh nói đến thôi! Những nơi đó, ng