
g liên quan
đến con trẻ, ngoài con gái Bạch Thị ra, dưới mười tuổi, những đứa trẻ
không được nhà nhận nuôi, để Bạch Thị làm mẹ nuôi, ở lại Tụ Thuỷ, miễn
tội lưu đày”.
Bạch Thị thấy mẹ con không phải chia xa, vô cùng vui mừng, dập đầu liên tục tạ ơn.
Chương phu nhân thấy con gái tám tuổi của mình cũng ở trong số đó, vừa mừng nó được miễn nỗi khổ lưu đày, nhưng lại mẹ con chia xa, hận Bạch Thị cướp
mất cơ hội, lại lo lắng cô ta oán hận sâu cay, không thể đối xử nhân từ
với con mình được, trong lòng trăm mối tơ vò, tuy tình hình bắt thế, chỉ mong trở về dạy dỗ con gái cẩn thận, sửa đổi tính tình dối trá, học
tính khiêm nhường biết điều.
Hạ Ngọc Cẩn thấy mọi việc đã xong, thấy chán chán, bèn đem quan binh đi đào vàng.
Bạch Thị nhớ chuyện Liễu Tích Âm, thấy Diệp Chiêu định đi, muốn đi đến thông báo, lại có một ít công lao. Nhưng lại suy nghĩ lại, Diêm Vương sống
giết người không chớp mắt, không biết thái độ của cô ấy với em họ thế
nào, cũng không biết Liễu tướng quân biết cháu mình chết có trút giận
lên mình không, hơn nữa người lại không phải do mình hại. Nhưng cô ta vì lấy lòng Chương huyện lệnh, còn nói xấu Liễu Tích Âm, trong lòng mơ hồ.
Dù sao lúc cô ta biết tin thì người đã chết rồi, kẻ cầm đầu cũng đã phải
đền mạng rồi. Hơn nữa cô ta là người con gái hậu viện không biết gì cả,
muốn bàn giao thì trước tiên phải bàn giao cho Bồ sư gia, nhiều hơn một
việc không bằng ít đi một việc, cứ coi như chưa từng nghe thấy cho xong.
Liễu Tích Âm vào sống ở trạm dịch nhưng chưa chính thức thông báo, việc tham ô là Chương huyện lệnh làm chủ, vỡ đê là do nước lớn, chết chóc xảy ra
trong nháy mắt, vấn đề không nằm ở chỗ không cố gắng cứu giúp, mà là
không tìm thấy thi thể, nói không chừng vẫn còn một chút tia hy vọng
sống sót...
Nếu đối phương thực sự chưa chết, ông ta lại bảo là
đã chết, tự nhiên lại làm tướng quân đau buồn, đó không phải là trách
nhiệm của ông ta sao?
Việc này lại không phải chỉ một mình mình biết, hay là cứ để người khác nói vậy.
Bồ sư gia sợ Diệp Chiêu như hổ, đến gặp cũng không dám gặp nhiều, bèn giả vờ hồ đồ, tỏ vẻ như không biết gì cả.
Kết quả của việc nghĩ đi nghĩ lại là, chẳng ai nói ra cả.
Theo đường thuỷ muốn đến Mạc Bắc phải mất hơn nửa tháng, Liễu Tích Âm đầy
bụng oán trách. Trên đường cứ đi ba ngày lại nghỉ hai ngày, hành trình
chậm chạp. Giang Bắc lại nằm trên đường đi Mạc Bắc, vì thế Diệp Chiêu
ngay từ đầu không ngờ rằng cô ấy đi mười ngày mà vẫn chưa đi qua Giang
Bắc, càng không ngờ cô ấy không lựa chọn qua huyện Tần An về nhà, mà lại từ huyện Tụ Thuỷ đi núi Cố Đà để xuất gia.
Diệp Chiêu thấy Hạ
Ngọc Cẩn đi rồi, lập tức lén lút mò về phòng, bảo Thu Hoa canh bên
ngoài, Thu Thuỷ mài mực, đem đến một đống thơ ca ca phú, sao chép y
nguyên, vắt chéo chân, cắn đuôi bút, miễn cưỡng phải làm, tiếp tục viết
bức thư xin lỗi thứ ba mươi tư cho em họ.
“Một ngày không gặp,
dài như ba thu vậy... là chỉ không gặp bạn bè, là lạnh lẽo như trời mùa
thu hay sao nhỉ? Tiêu là thổi tiêu à? Tại sao lại là thái tiêu nhỉ?”.
Liễu Tích Âm thích những thứ chữ nghĩa, Diệp Chiêu viết đến nỗi đầu óc
sắp nổ tung lên rồi, chỉ hận một điều không thể cho một mồi lửa đốt hết
thư phòng đi, cô cầu cứu nhìn về hai nữ thân binh.
Thu Hoa nhìn
trời, Thu Thuỷ nhìn đất, hai người con gái mù chữ im lặng không nói,
biểu hiện khó coi hơn cả việc đang sống sờ sờ mà chủ nhân bắt bọn họ đi
treo cổ vậy.
Diệp Chiêu thở dài, cảm thấy nhớ Hồ Thanh đang ở Thượng Kinh xa xôi vô cùng.
Đông một ít, Tây một ít, lúc thì nói ra tình cảm của mình lúc thì kể lể nỗi
khổ của mình lúc lại kìm nén vòng vo lúc lại cởi mở phóng khoáng, kết
hợp hàng trăm nhà thơ nhà văn, cuối cùng trở thành một bức thư xúc động
trôi chảy dài đến mấy chục chữ. Cô kiên nhẫn, xem lại ba lần nữa, nét
chữ cũng coi là ngay ngắn. Đáng tiếc không có trợ lý để xem lại và sửa
chữa, trong đây có thể còn rất nhiều chữ viết sai, cũng chỉ có thể tập
hợp lại thôi.
Văn viết không hay cũng không sao, thành ý gửi gắm trong đó mới quan trọng.
Diệp Chiêu mãn nguyện thổi khô mực, tận hưởng khá lâu, rồi cuộn lá thư lại,
rồi in lên một dấu son sáp, còn gửi kèm một chiếc trâm hoa mai ô mộc đặc sản mà mua ở cửa hiệu trang sức ở Tụ Thuỷ, bảo Thu Thuỷ lén đem đến
trạm dịch.
Thu Hoa trách móc nói: “Tướng quân người gửi nhiều thư như thế, sao biểu tiểu thư đến một câu hồi âm cũng không có? Cứ coi
Quận Vương gia chúng ta ghen tuông, không cho cô ấy vào nhà, cũng không
thể tất cả đều trách tướng quân được? Cô ấy cũng quá ngoan cố”.
Diệp Chiêu suy nghĩ hồi lâu, cúi đầu nói: “Cô ấy vốn dĩ là một đứa trẻ dễ ngang bướng, chắc là vẫn còn đang giận”.
Thu Thuỷ bĩu bĩu môi: “Người cứ cách năm ba ngày lại viết thư cho cô ấy,
nói không chừng cô ấy nhìn thấy thư đến, nhớ lại chuyện cũ, lại tức giận đấy”.
Diệp Chiêu đáp: “Viết thư ít nhất có thể nói lên là ta vẫn chưa quên cô ấy, từng phút từng giây lúc nào cũng hối hận. Tuy cô ấy
nhận được thư của ta có thể sẽ tức giận, nhưng nếu không nhận được thư,
cô ấy càng tức giận hơn. Cứ để một thời gian n