
trận khiến hắn ta sợ chạy biến mất.
Không ngờ ngày thứ hai, hắn ta lại lén lút quay lại, trốn ở gần Quận Vương phủ, mắt trợn trừng nhìn vào cửa lớn.
Chui lủi khắp nơi, địch tiến mình lùi, địch lùi mình lên, đánh không sợ, chửi không sợ, làm người khác thật đau đầu.
Quản gia Dương Thị nghe được việc này, sợ làm mất mặt Quận Vương phủ, bèn
cho hắn ta bạc và hai bộ quần áo cũ, còn khuyên hắn ta đi chỗ khác.
Không ngờ hắn ta không chịu nghe lời, nhưng bạc và quần áo vẫn nhận, còn người thì vẫn bám riết như thế, hình như chắc chắn thấy đến nhà này có
lợi, nên sống chết vẫn không chịu đi. Quận Vương gia và tướng quân đều
không cho phép nô bộc trong nhà tự tiện làm loạn, nên ông ta không dám
ra tay mạnh. Không có cách nào với hắn ta, bèn bảo hắn ta ngồi chỗ xa xa một chút, không được khi quý nhân xuất hành lại trơ tráo xuất hiện làm
loạn lên.
Tên câm liền gật đầu đồng ý.
Không ngờ, lúc xe
ngựa của An Thái Phi dừng trước cửa, hắn ta không biết từ góc nào lao
ra, xông vào xe ngựa, hai mắt đỏ máu, trong cổ họng đang hò hét gì đó,
suýt chút nữa làm kinh động mấy con ngựa.
An Thái Phi biết được
tường tận sự việc, tức giận đùng đùng, ra lệnh đuổi đi, thế là mấy người thị vệ như sói như hổ nhận được lệnh, ra tay mạnh. Đánh đến nỗi đầu tên câm chảy máu, lăn lộn trên đất, dập đầu xin tha, sau đó vứt ra khu vực
ngoại ô kinh thành, đe dọa không được quay lại.
Cửa của Quận Vương phủ cuối cùng cũng được yên tĩnh hai ngày.
Không ngờ, tên câm lại lết cái thân đầy vết máu, khóc rầu rĩ quay lại, vẫn
ngồi ở gần đó, cuộn lại thành một đống. Trong tay cầm một tấm vải rách
bẩn thỉu, với đôi mắt đục ngầu, nhìn khẩn thiết về phía cửa lớn của phủ
Quận Vương, làm cho người ta cảm thấy lạ lùng.
Có nhà tông thất quý tộc nào có thể chịu được một tên như thế lượn lờ ở cửa nhà mình chứ?
Lão Long nhận định, tên này chắc chắn bị điên! Đầu óc không bình thường!
Hắn ta lần này gặp phải An Thái Phi, lần sau cầm gậy đuổi Quận Vương gia đánh thì làm sao chứ?
Lão Long càng nghĩ càng lo lắng, ông ta xem xét thấy mọi người cũng hết
kiên nhẫn rồi, bèn nhét cho hắn ta mấy cái bánh màn thầu, truyền đạt lời dặn cuối cùng: “Ăn xong mau đi đi, đây không phải là nơi xin cơm, để
Quận Vương gia nhìn thấy không tốt. Bên bờ Tần Hà có nhiều tửu lầu quán
ăn như thế, trên núi Nam Sơn có ngôi chùa phát cháo, làm gì có chuyện
không được chứ? Nếu còn ở đây tiếp, chúng ta thật sự không khách sáo
đâu”.
Tên ăn mày ăn màn thầu, nhưng chẳng thèm nghe lời khuyên
của anh ta, vẫn không chịu đi, cứ lang thang ở cửa. Thỉnh thoảng còn
ngẩng lên trời vẽ nguệch ngoạc vài nét, hình như điên lắm rồi.
Lão Long thở dài, không biết làm cách nào, trở về nói với thị vệ một tiếng, bảo ông ta sai người đi đuổi.
Bọn thị vệ bị ba lần bốn lượt sai đi đuổi ăn mày, tức giận vô cùng, tất cả đều hậm hực: “Có đi không?”.
Tên ăn mày sững sờ nhìn bọn họ, tiếp tục cầm lấy tấm vải rách hoa chân múa tay.
Thị vệ đều xuất thân từ đánh trận, bản tính vốn dĩ đã không tốt, bị giày vò nhiều lần, tính chịu đựng cũng đã hết, không thèm nhịn nữa, đá mạnh hắn ta một cái vào chân, gãy rắc một tiếng.
Tên ăn mày đau đến tận xương, phát ra tiếng kêu như xé tim rách phồi, hít vào khí lạnh, rồi lăn lộn ra đất.
Bọn thị vệ kéo hắn ta, nhét lên xe bò, đưa ra ngoài thành, lạnh lùng nói:
“Cút! Nếu còn quay lại, thì sẽ đánh gãy nốt cái chân kia!”.
Tiếng khóc khàn đục kỳ lạ của tên ăn mày, vang lên trong đồng không tĩnh mịch, tuyệt vọng khiến người khác thấy buồn thảm.
Hạ Ngọc Cẩn đang đứng tấn trong vườn hoa, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết,
cứ văng vẳng bên tai, liền hỏi Thu Thủy: “Tiếng gì đấy?”.
Thu Thủy nghĩ nghĩ: “Chắc là tiếng quạ kêu?”.
Thu Hoa: “Quận Vương gia, người đừng nhân cơ hội lười biếng.”
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng thu lại ánh nhìn.
Từ Giang Đông trở về đã hơn bốn tháng rồi, sau khi cậu ta tự làm mất thể
diện, không ra ngoài bao giờ, vừa cùng vợ bồi bổ cơ thể, vừa rèn luyện
thân thể. Còn Diệp Chiêu sau khi bị cách chức cũng không điều binh, làm
thế nào cũng không quen với việc nhàn rỗi, lại không đành ra ngoài
thường xuyên, ngày nào cũng ở nhà phát chán lên. Chịu được một tháng,
cuối cùng không nhịn được nữa, tập hợp tất cả bọn nha đầu a hoàn trong
phủ Quận Vương lại, khi rỗi dạy bọn họ võ nghệ, bày binh bố trận, để đỡ
chán. Ngoài Dương Thị không rảnh ra, bây giờ đã được hai tháng rồi, My
Nương có thể bắt chước múa đao uyên ương, Huyên Nhi học được múa kiếm
dài, đến cả một tên nha đầu thổi lửa cũng sử dụng được vài chiêu bắt
giữ.
Hạ Ngọc Cẩn nghi ngờ, thêm nửa năm nữa, bọn a hoàn nhà cậu ta có thể sai đi đánh nhau được rồi.
Cách đó không xa, Diệp Chiêu đang ngồi lười biếng trong chòi, mặc bừa một
chiếc váy dài, tay phải chống cằm, vô cùng chán nản ném mấy viên đá
xuống dưới hồ.
Quen sống một cuộc sống lo lắng kích thích rồi, sao có thể nhanh chóng lười biếng nhàn tản được chứ?
Một con mãnh thú trong rừng sâu, sao có thể thích nghi với cuộc sống trong lồng chứ?
CÔ Ângẩng đầu, nhìn một đàn ngỗng hoang đang bay về phía Nam, từng hàng từng hàng, từng cặp từ