
kiếp này ra".
Sau đó, không có sau đó nữa...
Hạ Ngọc Cẩn hai mắt khép lại, giống như là người chết, đổ rầm về phía sau.
Đường dài xa tít tắp, con đường của đấng nam nhi vẫn còn rất xa.
Diệp Chiêu bị tướng công làm cho sợ hãi, khắp người run rẩy.
Con trai của Diệp Chiêu cũng bị cha nó dọa cho, đột nhiên động đậy, vị trí thai liền thuận, rất thuận lợi chui ra ngoài.
Tiếng khóc rõ ràng và khỏe mạnh của đứa trẻ vang khắp phủ Nam Bình Quận Vương.
Ngoài cái người bị ngất đi, khắp nơi đều vui mừng nhảy múa.
Câu chuyện cười giữa Quận Vương và tướng quân lại được lưu truyền chín mươi chín ngày.
Quận Vương bế con trai: "Thê tử, không phải là ta sợ máu, chỉ là không cẩn thận nên bị trượt ngã thôi".
Tướng quân: "Chắc chắn rồi".
Quận Vương: "Hoàng bá phụ ban cho con mình tên là Thiên Hựu, khen nó có phúc, lớn lên có mệnh làm trạng nguyên".
Tướng quân: "Biết rồi".
Quận Vương: "Nàng giận à?".
Tướng quân: "Cây to dễ bị gió thổi, đứa bé này không được tòng quân, sau này
cho nó chăm chỉ đọc sách, làm tròn sự nuối tiếc vì học hành ít của chúng ta. Thiếp đã hỏi nhiều đại phu rồi, bọn họ bảo khi mang thai mà ngày
ngày xem sách luyện chữ, đứa trẻ sẽ hiếu học hơn. Về sau chàng cất hết
xúc xắc dế mèn đi, đao kiếm ám khí của thiếp cũng cất đi. Trong phòng
bên trái chỉ treo thư pháp, bên phải treo tranh sơn thủy, bút nghiên
giấy mực những đồ người đọc sách hay dùng đều không được thiếu. Chỗ để
chùy thay bằng ống bút, nhét vào đó hàng nghìn cây bút lông, giá đặt đao uyên ương đổi thành đàn tranh, giá để ám khí đặt bàn cờ, cái gì đại học cái gì trung dung cái gì Thi Kinh thì vứt hết vào giá sách, tìm một
thầy giáo ngày ngày đọc cho con ta nghe! Từ sáng đến tối, chuẩn bị cả
sàn trúc và chổi lông gà! Ông đây không tin nó học hành không giỏi!".
Quận Vương vui mừng: "Nàng xem Thi Kinh là muốn làm gương cho con chúng ta?".
Tướng quân: "Đương nhiên".
Nỗi nghi ngờ trong lòng Quận Vương tan biến hết, vui mừng khôn xiết: "Chúng ta tìm thêm văn nhân mặc khách đến nhà, để từ nhỏ nó được tiếp xúc với
những nhà nho danh tiếng, bồi dưỡng chút khí chất văn nhân".
Tướng quân gật đầu: "Vẫn là phu quân nghĩ được chu đáo".
Quận Vương: "Sau này cũng phải lấy một nữ nhi có tài hiền đức về làm vợ".
Tương quân: "Phu quân nghĩ quả thật là quá chu đáo...".
Quận Vương: "Với sự thông minh của ta và nghị lực của nàng, lần bồi dưỡng này, ít nhất cũng phải trúng được cử nhân chứ?"
Tướng quân: "Nhất định rồi!".
Quận Vương: "Giáo dục phải sớm, ta nói cho nàng biết, cái nhà...".
Phu thê đồng lòng, có thể dời non lấp biển.
Cuộc sống bi thương của đứa trẻ thật thà Hạ Thiên Hựu, từ đây bắt đầu. 1. Tên tôi là Hạ
Thiên Hựu, cha tôi là Nam Bình Quận Vương, mẹ tôi là đại tướng quân,
Hoàng đế là ông bác của tôi, Thái tử là bác tôi, Hoàng Thái hậu là cụ
tôi, mọi người đều nói tôi là đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, có phúc hưởng không bao giờ hết, là đứa trẻ may mắn nhất trên đời.
Vào
ngày thôi nôi, tôi cầm một quyển sách và một cây bút, mẹ cảm động đến
mức suýt khóc, nói tôi sau này chắc chắn sẽ là người đèn sách.
Tôi cũng nghĩ như vậy.
Nhiều năm về sau, thi đỗ tú tài, mẹ tôi mừng rỡ, uống rượu say cùng cha,
trong lúc say rượu lỡ lời nói cho tôi biết, hai người bọn họ trong ngày
thôi nôi như là lâm trận lớn vậy, cha bôi lên mọi thứ một thứ thuốc nước rất khó ngửi, trong tay mẹ thì cầm một viên đá, ở bên cạnh chằm chằm
nhìn tôi, chạm vào son phấn sẽ bị đánh một cái, chạm vào xúc xắc cũng bị đánh, đánh cho tôi khóc oa oa, chỉ có nắm lấy bút sách mới được tha.
2. Mẹ nói: "Nhà bà ấy ba đời mới sinh được một người đọc sách như tôi, quả là không dễ đàng".
Tôi thấy câu nói này có chút kỳ lạ.
3. Người đời đều nói mẹ tôi mạnh hơn cha tôi.
Bọn họ đều sai hết cả, kỳ thực cha tôi mạnh hơn mẹ tôi.
Cha tôi là con bọ cạp vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong có độc giống trong
các câu chuyện kể, nét mặt cười hi hi, nhìn thì có vẻ rất dễ dãi, kỳ
thực động vào không hề dễ.
Chỉ cần ông mở miệng, muốn đập phá nhà ai mẹ tôi quyết không để thừa lại một cái ghế lành, muốn đánh mông tôi
mẹ tôi nhất định không đánh lòng bàn tay.
Mẹ tôi đánh đau hơn cha tôi nhiều, tôi thà bị cha đánh còn hơn.
4. A Hoàng của nhà Lưu ma ma nói là cha nghiêm khắc mẹ hiền từ.
Nhà tôi chỉ có hai người cha nghiêm khắc, người này còn dữ hơn người kia,
ngày nào cũng nói hổ phụ không sinh khuyển tử, không đánh thì không
thành tài, không chịu đọc sách liền thay nhau đánh tôi.
Tôi nhất định là đứa trẻ được nhặt về.
5. Mẹ nói từ nhỏ đến lớn bà bị ông ngoại đánh gãy xương ba lần, mười bốn
lần mặt mũi bầm dập, hai mươi bốn lần không ra được khỏi giường.
Mỗi lần nhắc đến, trên mặt mẹ đều là biểu cảm của hoài niệm.
Tôi rất lấy làm không hiểu, tôi đoán mẹ tôi thích bị ăn đánh, càng bị đánh càng vui mừng.
Nhưng tôi không thích bị đánh!
6. Tôi thích nhất dì Dương.
Một người tốt bụng dịu dàng lương thiện dễ gần, mỗi lần tôi bị cha mẹ đánh tôi đều tìm đến bà khóc lóc.
Lần trước bị mẹ đánh vào mông tím xanh, dì Dương tức phát khóc, tức giận chạy đi tìm mẹ tôi cãi cọ.
Mắng