XtGem Forum catalog
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324541

Bình chọn: 9.00/10/454 lượt.

ngõ Hạnh Hoa, ngẩn ngơ nhìn.

Ánh mắt giống hệt như ánh mắt Quận Vương nhìn tướng quân.

Cô ôm chặt chuỗi vòng cổ mà thân phận thiếp không bao giờ được đeo, cái mà cô yêu nhất, sớm đã không có duyên phận với cô.

Cứ nghĩ ngợi, những giọt nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Anh ta ngày ngày đi lại ngoài phủ Quận Vương.

CÔ Ângày ngày tiều tụy đi trong phủ Quận Vương.

Cuốì cùng, cô sai thị nữ thân cận mang chuỗi vòng ra, kèm theo lời nhắn: duyên kiếp này, hẹn kiếp sau.

Không ngờ, bị ma ma có thù cũ với cô bắt được, thêm mắm thêm muối, tố cáo lên tướng quân.

Thê thiếp hoàng gia tư thông là tội chết.

Còn chưa có chỉ đến, cô đã lấy dải lụa trắt, treo cổ tự vẫn, chết mà ngẩng đầu, chỉ cầu kiếp sau.

Tướng quân chạy nhanh như bay đến, chắt đứt lụa trắng, trầm tư không nói gì.

Trong những tiếng cười trên sự đau khổ của người khác, cô yếu ớt không khóc, mà nỗ lực giải thích.

Tướng quân nhặt chuỗi vòng lưu ly màu đỏ lên, nhẹ nhàng đeo lên cổ cô: "Đúng

là màu đỏ hợp với cô, người đàn ông đó có con mắt nhìn".

CÔ Ângẩng đầu không hiểu.

Tướng quân vẫy tay: “Đi đi".

Cô lắc đầu: "Nhưng, danh dự của phủ Quận Vương...".

My Nương cười rồi dúi cho cô một tập ngân phiếu khế ước.

"Phủ Quận Vương có danh dự đếch gì!". Tướng quân tức giận nói: "Nói ít thôi, cô vào phủ lâu thế rồi cũng không được sủng ái, đáng nhẽ phải sớm bị

đuổi ra khỏi cửa, sau này nên làm gì thì làm đi, đây là lời Quận Vương

nói. Cô về nói cho tên tiểu tướng khốn kiếp kia, sau này dám bắt nạt chị em tốt của ông đây, ông vặn cổ hắn xuống".

My Nương cười hi hi,

kéo tai của cô khẽ nói: "Cái đồ miệng lưỡi ngốc nghếch, nhớ dịp lễ tốt

phải đến thỉnh an, tôi sẽ đọ trang sức châu báu cùng cô".

Dương Thị thở dài: "Có phúc không biết hưởng, đúng là đồ ngốc lại muốn đi sống khổ".

Quần áo cưới màu đỏ, đồ cưới đỏ mười dặm.

Duyên kiếp này, kiếp này hưởng, hạnh hoa đầy đầu, chàng cưỡi ngựa trắng tới.

Cho dù không được phú quý nữa, khóe mắt cô là nước mắt của nụ cười.

Nhân duyên.

Có lẽ sai rồi vẫn có thể làm lại.

2. Con gái đều rất ngại ngùng uyển chuyển, khi đối diện với sự cầu hôn chỉ có hai câu. Nếu là người đàn ông mình không thích, sẽ nói: "Nữ nhi

nguyện cả đời hầu hạ cha mẹ". Nếu là người đàn ông mình thích, sẽ nói:

"Nữ nhi nghe theo cha mẹ".

Trong phủ Anh Vũ đại tướng quân.

Thu Lão Hổ vui mừng nói: "Con gái này, con xem người này thế nào? Rất anh tuấn, còn là một tú tài nữa!".

Thu Hoa mặt không có chút biểu cảm nào: "Con gái nguyện cả đời phụng dưỡng cha".

Thu Lão Hổ nôn nóng: "Con gái này, con xem người này thế nào? Tuy gia cảnh hơi kém một chút, nhưng là một ông cử".

Thu Hoa sắc mặt vẫn không có biểu cảm: ""Con gái nguyện cả đời phụng dưỡng cha".

Thu Lão Hổ sốt ruột: "Con gái ơi, người đàn ông này được, cao lớn, còn có học vấn nữa!".

Thu Hoa vẫn lạnh lùng: "Cha có thấy phiền không?! Đã nói là nguyện cả đời

phụng dưỡng cha, chăm sóc cha đến cuối đời còn không tốt sao?".

Từ sau khi chiến trận từ Đông Hạ về, chức quan của Thu Lão Hồ như nước

dâng thuyền cao, sự nghiệp như ý, thăng quan tiến chức, tiền đồ xán lạn, cái không vui là con gái song sinh, vẫn còn một đứa chưa gả đi được.

Thế là ông cố gắng hết sức, bỏ tiền lớn ra để chọn bà mối, chỉ mong gả

được con gái, điều kiện duy nhất là phải có văn hóa.

Tuy tướng

mạo và tính cách của Thu Hoa không ra sao, những người đàn ông ham muốn

tiền bạc quyền thế lớn hơn là mỹ sắc cũng không ít, có rất nhiều người

gia cảnh bần hàn hoặc là con của vợ lẽ bất đắc trí, đều muốn được vào

phủ của Anh Vũ đại tướng quân, nhân tiện kết giao được với phủ Nam Bình

Quận Vương và phủ Hồ tướng quân, sẽ có tiền đồ thuận buồm xuôi gió. Chất lượng người đến cầu hôn kém hơn so với những thiếu nữ khuê các cùng vai vế, nhưng so với ban đầu thì tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì bà mối sợ

bị đánh, cho nên trong đám ấy không có những công tử lêu lổng am hiểu cờ bạc gái gú đến làm loạn.

Không có cách nào vì Thu Hoa sống chết không nghe, mặt ngang mũi dọc, nhìn ai cũng không ưa.

Thu Lão Hổ buồn muốn chết.

Người gác cửa đến báo, Hứa thị vệ lại đến cầu kiến.

"Không gặp!". Thu Lão Hổ bây giờ nào thèm đếm xỉa cái đồ vô dụng một chữ bẻ

đôi không biết, đánh nhau không phải là đối thủ của mình? Cho dù thế nào cũng không chịu gả con gái yêu cho hắn. Buồn thay sự ngoan cố của Hứa

thị vệ là số một, sống chết đến phủ hết lần này đến lần khác, phiền đến

nỗi Thu Lão Hổ không muốn tiếp, cứ tiếp tục o ép nhau như thế này, huynh đệ không thể nể mặt nhau được nữa.

Hứa thị vệ vẫn không chịu buông xuôi.

Thu Thủy về thăm nhà, cuốn lấy chị hỏi dò chuyện riêng tư: "Muội thấy người ta thích tỉ bao nhiêu năm thế cũng không dễ dàng gì".

Năm ấy ở

trong quân đội, vô tình cứu được Hứa thị vệ từ tay quân địch, thấy anh

ta cứ lạ lạ thế nào, suốt ngày đi theo mình, nỗ lực làm thân, liên tục

gợi chuyện, tặng quà, khăng khăng nhưng mà lại nhát gan, nhìn thấy tướng quân là không dám bước lên. Thu Hoa có chút khó chịu với anh ta: "Cái

tên họ Hứa, vô dụng lại nhát gan, đúng là phiền phức, ai thèm anh ta?

Người đàn ông của tôi nhất