
đến mức mẹ tôi chỉ gật đầu nhận lỗi, cúi đầu xin lỗi và không hung dữ với tôi như vậy nữa.
Nếu như dì Dương là mẹ ruột của tôi thì tốt biết bao.
7. Người thứ hai tôi thích là My Nương.
Dì ấy rất xinh đẹp, tính cách hoạt bát đáng yêu, luôn cười tươi tắn, còn
biết làm bánh điểm tâm rất ngon, biết kể chuyện làm ảo thuật.
Tôi lớn lên nhất định sẽ lấy vợ giống như My Nương.
8. Người tôi ghét nhất là em gái.
Nó rất xấu bụng, từ khi ba tuổi nó học được câu nam nhi phải biết gánh vác từ miệng cha, nó thích nhất là đem những việc xấu hổ nó làm trút lên
đầu tôi, để tôi đi gánh vác.
Mẹ không bao giờ đánh em, chỉ đánh tôi!
Mong ước của tôi là lớn lên có thể làm một người đàn ông không biết gánh vác...
Mông tôi rất đau.
9. Dáng người em gái tôi cao ráo, lại cũng rất xinh, mọi người đều nói nó
là một đại mỹ nhân, là thiếu nữ khuê các nhà quyền quý.
Hứ! Mỹ nhân rắn rết!
Nhân lúc mẹ tôi không có nhà, tôi lấy hai cái chùy đánh cho nó không chớp được mắt!
10. Dì Huyên Nhi tặng tôi một quả cầu thủy tinh từ nước ngoài mang về.
Em gái làm vỡ mất.
Dì Thu Thủy tặng tôi một thanh đao vàng chạm đá quý.
Em gái cướp mất.
Dì Thu Hoa tặng tôi một người bằng đồng biết đánh nhau.
Em gái cũng mượn đi luôn.
Chú Hồ Thanh tặng tôi một bộ sách rất khó hiểu.
Em gái nói nó là đứa trẻ ngoan, không bao giờ tự tiện động vào đồ của anh trai.
Mẹ khen nó thật là ngoan.
11. Tôi biết trong thư phòng của cha mẹ cất giấu rất nhiều bí mật nhỏ.
Trong quyển sách đặt cao nhất trên giá có mấy cái lá bằng vàng.
Trong ô kín ở bàn học có xúc xắc rất hay.
Trong đống tranh có một bức mỹ nhân múa rất đẹp, trên đó viết Tích Âm, do bức tranh hay được giở ra xem nên rìa bị xơ ra.
Tôi nghi ngờ người đẹp trong tranh là người tình cũ của cha.
12. My Nương và mỹ nhân trong tranh người nào đẹp hơn?
Tôi phải nghĩ xem...
13. Con gái dì Thu Hoa là Tiểu Vũ đến chơi, nó đánh cho tôi sưng khắp đầu.
Mẹ tôi cười ha ha, khen Tiểu Vũ có phong độ giống bà lúc nhỏ.
Tôi nghĩ ra rồi, chỉ cần vợ tôi sau này không giống như mẹ tôi, tất cả đều tốt.
14. Cuộc sống là do nỗi khổ ép buộc.
Cuộc sống chỉ là tiếp diễn.
15. Sẽ có một ngày, tôi sẽ bỏ nhà ra đi, không bao giờ trở lại.
16. Bị bệnh đậu mùa, sốt cao không đỡ, hình như tình hình rất nguy hiểm.
Trong sự mê man có vô số lần tỉnh lại, đều nhìn thấy mẹ ở bên cạnh, không ăn không ngủ thức trông tôi.
Động tác của mẹ nhẹ nhàng mà trước giờ chưa từng có, khóe mắt mẹ dường như có thứ gì long lanh.
Đây là mẹ mà từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy.
17. Thôi được, lớn lên tôi sẽ bỏ nhà đi, chơi đủ rồi thì sẽ trở về.
Phần 3: Nhân duyên
1. Ai cũng nói nhân duyên do trời định, ông trời hình như quên mất cô ấy.
Huyên Nhi khẽ thở dài, cắn đứt sợi chỉ thêu cuối cùng dưới ánh nến, đôi chim
uyên ương cổ quấn vào nhau trong chiếc khăn tay sống động như thật,
nhưng cô không bao giờ tặng nó đi.
Mọi người đều nói tướng quân
phủ Nam Bình Quận Vương là người vợ tốt nhất trong thiên hạ, Quận Vương
cũng là người biết điều, là thiếp mà có được cuộc sống yên ổn như vậy,
đã là sự ban ơn lớn lao rồi, ít nhất thì Dương Thị và My Nương đều rất
hài lòng. Nhưng cô ấy nhìn thấy Quận Vương và tướng quân phu thê ân ái
từ phía xa, trong lòng lại có nỗi đau kỳ lạ, cũng đã có lúc, có người
nhìn cô dịu dàng như vậy.
Thanh mai trúc mã, tuổi trẻ vô tư.
Anh ta nói: "Sau này lớn lên ta lấy muội được không?".
CÔ Ânói: "Ai thèm huynh cái đồ khỉ hôi!".
Anh hỏi: "Khỉ hôi lấy muội có được không?".
CÔ Ânói: "Ghét nhất cái đồ ngốc như anh!".
Cha nói bọn họ là một đôi trời sinh, nói đùa là phải đính ước.
Chẳng ngờ, một trận lửa lớn, cháy liền cả một con phố, gia sản bị hủy sạch,
anh ta theo cha rời khỏi kinh thành, cô bị bán vào Vương phủ, trước tiên là làm tú nương, rồi làm thiếp.
Từ đó thận trọng sống, trên mặt không bao giờ cười nữa.
Vốn tưởng rằng, đây là số mệnh.
Anh ta không biết sống chết ra sao, cô thì kiếp này đã định.
Ngõ Hạnh Hoa, trong chớp mắt, lại để cho cô gặp lại anh.
Thiếu niên cao gầy đã trở nên tiều tụy, khuôn mặt trắng trẻo thành đen đúa, mặc bộ quần áo giản dị.
Anh nói: "Huyên Nhi, huynh theo cha ra biển, kiếm được rất nhiều tiền, trả
nợ xong vẫn còn rất nhiều, mua lại một quầy nhỏ để buôn bán, có thể nuôi được vợ rồi, huynh vội vàng đến nhà muội dạm hỏi, nhưng...". Kiểu tóc
cô chải là của một phu nhân, đeo những châu báu đắt tiền, không còn dáng vẻ của lúc thiếu thời nữa, nhưng vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp vẫn lén vá
giúp anh những quần áo rách, giúp anh che giấu những việc làm xấu mà anh ngày đêm mong nhớ, thậm chí còn đẹp hơn, "Muội sống có tốt không?".
Cô thẫn thờ nhìn anh, không dám tin, một lúc lâu sau mới gật đầu bừa:"Tướng quân đối với bọn muội rất tốt".
Anh dúi cho cô một hộp gấm: "Đây là cái mà hồi nhỏ muội cứ nằng nặc đòi, coi như... là của hồi môn ca ca tặng muội".
Cô lên xe ngựa, lặng lẽ mở hộp gấm ra.
Trong hộp, đặt một chuỗi vòng xâu bằng các hạt lưu ly lớn màu đỏ.
Anh vẫn nhớ, màu sắc mà cô yêu nhất.
Cô quay đầu lại, khẽ khàng vén rèm xe lên.
Anh bần thần đứng ở đầu đường vào