
thật lòng hỏi: “Có thật là anh chỉ đùa thôi không?”.
Một thoáng u buồn lóe lên rất nhanh trong mắt của Hồ Thanh.
Tám năm sát cánh chinh chiến, sinh tử cùng nhau, từ cái cảm giác căm ghét
lẫn nhau lúc đầu đến lúc hỗ trợ lẫn nhau, sao không có cảm tình cơ chứ?
Trong lòng của Hồ Thanh, Diệp Chiêu là một chú chim ưng cao ngạo, độc đoán,
là một con hổ bá đạo ngang ngược, là một tu la tắm máu, là thần vệ nữ
trên bầu trời, là một thứ tín ngưỡng duy nhất. Ngoài như thế ra, thì
chẳng là cái gì cả, càng không thể là cái gì cả.
Những thứ không nên nghĩ đến thì cũng không nên nghĩ quá nhiều, những thứ không thể có thì cũng đừng đưa tay ra lấy.
Cái gọi là thỏ không ăn cỏ bên tổ của nó, đối với những người sống lại từ
địa ngục mà nói, thì dùng từ “thích” là có phần hơi xa xỉ. Người này
không muốn nhìn thấy mặt của người kia chỉ vì mỗi lần như vậy là lại
hình dung ra toàn bộ cơn ác mộng màu máu ở Mạc Bắc hết lần này đến lần
khác.
Có nhiều lúc Hồ Thanh không cẩn thận nhỡ mồm trót nói ra
hoặc không điều khiển nổi cảm xúc của mình, cậu thường giả vờ cười trừ
một cái cho qua, để rồi sau đó lại phải dùng vô số những lời nói dối để
lấp liếm đi sự thật.
Lâu dần thành quen, Hồ Thanh cuối cùng cũng làm được điều đó.
Hồ Thanh thức tỉnh lại đẩu óc, nới lỏng bàn tay đang nắm chặt, nhanh chóng nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên là trêu đùa, muốn thấy tướng quân đối
với phu nhân tình thâm ý trọng thế nào thôi mà”.
“Này!”. Diệp
Chiêu lần này phản ứng rất nhanh, cốc vào đầu anh ta một cái, trách móc: “Anh ta là tướng công của tôi! Là đàn ông!”.
“Chẳng may nhỡ
miệng, không cần phải để ý”. Hồ Thanh còn cười hì hì: “Chồng của cô
những cái khác không được, nhưng lại rất xinh trai, tính cách tuy vô
lại, nhưng so với đẳng cấp của cô, thì lại còn kém xa, tiểu lưu manh gặp phải đại lưu manh, e là chịu không ít thiệt thòi nhỉ? Diễm phúc của
tướng quân không tồi”.
Diệp Chiêu nhớ lại việc tối qua, đưa tay sờ nhẹ lên môi mình, mỉm cười mơ màng nói: "Mùi vị không tồi".
Hồ Thanh than thở: "Thật là mất mặt quá."
Diệp Chiêu: "Giống nhau cả mà."
Hồ Thanh cũng để kệ Diệp Chiêu nói vậy, đột nhiên cậu cảm thấy việc mình
quen biết người con gái này có thể là do kiếp trước của mình đã gây ra
tai họa gì đó. Cậu ta bắt đầu cảm thấy thông cảm với Hạ Ngọc Cẩn, cậu ta lấy phải một người vợ còn lưu manh hơn cả bọn lưu manh, chẳng hiểu có
bao nhiêu tội lỗi đã bị ghi lại trong quyển sổ Nam Tào của Diêm Vương
đây? Sau này nhìn thấy anh chàng tội nghiệp đó chắc có lẽ mình nên trêu
ít đi vài câu. Tướng quân tới tìm Hồ Thanh, thực ra chủ yếu là vì chuyến viếng thăm của sứ giả Đông Hạ, còn
việc hỏi tội chẳng qua là thêm thắt vào thôi.
Đại Tần là một nước coi trọng lễ nghi, vì vậy Hoàng thượng có lệnh, đối với những nước man
di phải thể hiện được khí chất của thiên triều. Bộ Lễ đã được chỉ định
phải đón tiếp Hoàng tử Đông Hạ theo nghi thức cấp một, sau đó mới đi vào chi tiết. Đáng tiếc là Đông Hạ giáp với Man Kim nhưng từ trước tới giờ
ít khi qua lại, tập tục và ngôn ngữ của hai nước cũng có sự khác biệt
lớn. Sát đến lúc đó mới tìm được một người tinh thông những việc này,
nên thời gian có phần gấp rút.
Hồ Thanh bản chất thông minh, tám
năm trong quân đội, nên phương ngôn của bảy tám nước gần Mạc Bắc Hồ
Thanh đều đọc thông viết thạo. Còn đối với biến cố lịch sử, tập tục cấm
kỵ và lối sống của người dân bản xử, Hồ Thanh cũng đều nắm rõ như trong
lòng bàn tay. Vì thế Bộ Lễ đặc phái Diệp Chiêu đi mời quân sư Hồ Thanh
đến để bàn bạc về việc này.
Hồ Thanh nghe xong, im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: "Nhà ngươi cút đi!".
Mặt khác, Hạ Ngọc Cẩn hôm qua bị vợ trêu chọc, cậu cảm thấy rất ấm ức. Nằm
trên giường, cậu chỉ muốn quên ngay cái đồ đáng ghét đó đi, nhưng trí
nhớ của con người thật khiến cho người ta khó chịu. Cái cảm giác bị kích thích đầy tính cưỡng bức đó, cái khoái cảm đáng kinh ngạc đó dường như
vẫn còn vương vấn trên cơ thể cậu. Cậu lăn qua lăn lại, đầu óc vẫn bị ám ảnh bởi nụ cười ma quái của đối phương, không làm thế nào để quên được, ngủ thế nào cũng không thể ngủ được, đành phải âm thầm chửi rủa cái tên vô lại Diệp Chiêu hàng trăm lần.
Mãi tận lúc trời gần sáng, cậu mới nhắm được mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không ngờ Thánh thượng trong buổi thiết triều sớm đã hạ lệnh yêu cầu quan
viên các bộ như thượng thư Bộ Lễ Kinh Triệu Doãn, Tuần thành ngự sử
v.v... đều phải hoàn thành nhiệm vụ tiếp đón sứ đoàn của Đông Hạ. Lễ bộ
thượng thư đặc phái tùy tùng thân thiết đến tận Viện tuần sát để mời
quan Ngự sử. Lão Đầu Dê nhận được lệnh, đợi mãi không thấy Hạ Ngọc Cẩn
đến, không thể chịu đựng được nữa, bèn trực tiếp lao đến phủ Nam Bình
Quận Vương. Đến nơi không thấy Quận Vương đâu, lão Đầu Dê lại lao đến An Vương phủ, dưới sự giúp đỡ của An Thái Phi, mới kéo được Tuần thành ngự sử đang nằm ì trên giường giả chết tỉnh dậy.
Hạ Ngọc Cẩn vẫn đang ngáp, tâm trạng thì vẫn đang còn rất khó chịu, đã vậy lại còn bị bắt đi họp ở Bộ Lễ.
Lễ bộ Thượng thư trợn tròn đôi mắt bé xíu không to hơn mắt chuột là mấy
lên, vuốt vuốt b