
ục Xương thông thuộc đường đi lối lại vội vàng chạy đi tìm lão Đầu Dê đáng thương để truyền đạt.
Hạ Ngọc Cẩn khó khăn lắm mới hồi phục lại tâm trạng, bước ra ngoài cửa,
đúng lúc nhìn thấy Huyên Nhi đang cầm một cái túi nhỏ, chuẩn bị về nhà
mẹ thăm hỏi. Huyên Nhi là người không giấu được cái gì trong lòng, nhìn
thấy cậu tinh thần thoải mái, do dự một lúc, cuối cùng không kìm được sự tò mò trong lòng mình, liền hỏi: “Quận Vương, tối qua tướng quân thay
quần áo tắm rửa cho người, một mình chăm sóc cả đêm, thật là một người
vợ hiền, người lại đối với cô ấy… vẫn dịu dàng chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn liền nuốt nước bọt.
Ai ngu hơn con lợn mới tin cô ta không phải là người giở trò lung tung chứ?!
Hạ Ngọc Cẩn lao ra tóm ngay lấy Dế Mèn là người vẫn hầu hạ cho cậu và hỏi dồn: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì?”.
Dế Mèn trả lời: “Quận Vương say ghê gớm, vừa nôn vừa mữa, tướng quân đưa
người về phòng, lấy một chậu nước, sau đó chăm sóc người cả đêm, không
có chuyện gì khác đâu ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn lại hỏi: “Cô ta không… Không, ta không làm gì cô ấy chứ?”.
Dế Mèn nói: “Không nghe thấy tiếng vật nhau, chắc là không có gì ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào vai cậu ta, lên giọng dạy đời
nói: “Đúng vậy đấy, sau khi uống rượu lung tung ức hiếp phụ nữ là vô đạo đức nhất! Chúng ta là đàn ông không bao giờ được làm những việc đồi bại như thế!”.
Mọi người cùng cười vang, đồng thanh nói phải.
Sau khi dự tiệc ở Thái Quy Các về, sứ đoàn Đông Hạ không thấy động tĩnh gì, ngoài việc đi khắp nơi ăn uống thì hầu như không có chuyện gì khác xảy
ra.
Diệp Chiêu hình như cũng không để bụng chuyện tối hôm đó, chỉ thấy hình như bận bịu hơn, ngày nào cũng phải vào triều từ sáng sớm,
bận rộn việc ở doanh trại. Lúc về hầu như nằm xuống là ngủ ngay. Đến
thời gian luyện võ hàng ngày từ trước nay không hề suy dịch cũng ít đi
nửa canh giờ.
Hạ Ngọc Cẩn thấy Diệp Chiêu cả đêm không ngủ thức
chăm sóc mình nôn mửa gì đó, tuy có nghi ngờ là cô lén tranh thủ giở trò với mình, nhưng dù sao cũng rất vất vả nên muốn biểu thị một chút thành ý, vài lần muốn đi tìm cô ta nói chuyện, coi như là cảm ơn. Nhưng ban
ngày cậu không tài nào tìm thấy Diệp Chiêu, còn buổi tối… từ lúc cậu
nhận chức Tuần thành ngự sử đến nay, những người bạn hẹn cậu đi chơi
càng nhiều, thực sự không có thời gian rỗi. Dù sao Diệp Chiêu cũng hay
về muộn, cũng không thể trách cậu được. Rồi mấy ngày trôi qua, dần dần
Hạ Ngọc Cẩn cũng quên béng mất.
Lúc gần tối, những bạn bè chơi
bời lại hẹn cậu, nói là ở Ngọc Xuân Lâu bên bờ Tần Hà có một cô nương ca kỹ mới đến tên là Tiểu Ngọc Nhi, tướng mạo phong lưu, liếc mắt đưa
tình, giọng nói mượt mà, muốn ngọt ngào bao nhiêu thì được ngọt ngào bấy nhiêu. Hạ Ngọc Cẩn hào hứng chạy ngay đi nghe. Không ngờ Ngọc Xuân Lâu
đã cho Kỳ Vương đi trước một bước, bao toàn bộ, không những mở tiệc mời
bạn bè, mà còn mời cả Hoàng tử Đông Hạ ở đó vui vẻ sung sướng.
Hạ Ngọc Cẩn đang ở chỗ Đường thúc đáng ghét, lại gặp không ít vật trở ngại, khiến cậu ta rất tức giận.
Y Nặc nhìn thấy cậu ta, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt đen đúa khiến anh ta trông đầy thật thà tin cậy, anh ta
cúi người xuống, nhiệt tình nói: “Người Đại Tần nói, gặp nhau có chủ ý
không bằng tình cờ gặp mặt, Quận Vương tửu lượng rất tốt, không bằng vào đây uống cùng anh em vài chén?”.
Hạ Ngọc Cẩn trong lòng đã có
thành kiến với anh ta, nhìn thế nào cũng đều không có ý tốt, bèn lấy cớ
là đã hẹn với bạn bè, từ chối anh ta, bước vào Hạnh Hoa Lâu đối diện với Ngọc Xuân Lâu, gọi vài người ca kỹ, lấy rượu làm vui. Nhưng mắt lại
thỉnh thoảng liếc sang tiệc rượu ở đối diện, trong lòng có chút dự cảm
không lành.
“Ý! Vợ của anh tới kìa!” Bạn rượu hò to: “Còn đang nói chuyện với Hoàng tử Y Nặc nữa!”.
“Sao có thể chứ?! Cô ấy cũng không thích Đường thúc của ta, từ trước đến giờ chưa bao giờ đối đãi dịu dàng, sao lại có thể đến buổi tiệc được chứ?”. Hạ Ngọc Cẩn dự cảm thành thật, rất là kinh ngạc, cậu ta dụi dụi mắt,
trong lòng cứ lẩm bẩm: “Cô ta còn bảo ta không đến gần cái tên Hoàng tử
đồng tính đó, một mình sao lại đi gặp chứ?”.
Nhưng, cậu dụi mắt
thế nào thì Diệp Chiêu vẫn ở bên cạnh Hoàng tử Y Nặc, hai người không
ngừng nói chuyện, thậm chí Kỳ Vương tới mời rượu cả hai đều chỉ nói có
mấy câu. Hoàng tử Y Nặc thỉnh thoảng lại phá lên cười sảng khoái, đến cả Hạnh Hoa Lâu ở đối diện cũng nghe thấy rõ mồn một. Một lúc sau, Hoàng
tử Y Nặc mới rời chỗ, Diệp Chiêu cũng theo sau, hai người đứng bên bờ
sông Tần Hà cười nói luôn mồm, nhìn từ phía sau, hình dáng gầy béo kết
hợp vừa vặn, thật đúng là một đôi, chỉ là không biết nói chuyện trên
trời dưới biển gì thôi.
Hạ Ngọc Cẩn càng nhìn càng tức đến nỗi
mắt đỏ vằn lên, cậu hít sâu một hơi, rồi tự an ủi nói: “Anh hùng gặp anh hùng, chủ đề bọn họ hợp nhau, uống vài chén với nhau cũng là điều bình
thường”.
“Đúng vậy, hai người họ dù sao cũng quen nhau, chẳng có
gì to tát cả, dù sao cũng còn hơn uống rượu hoa với hơn năm trăm người
đàn ông”. Mấy người bạn rượu nhỏ giọng nịnh nọt: “Quận Vương, c