Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326755

Bình chọn: 7.5.00/10/675 lượt.

cơ thể bị che giấu dưới lớp quần áo của mình đẹp hay không đẹp.

Diệp Chiêu thấy Hạ Ngọc Cẩn ngây người nhìn mình, liền thò tay ra sau lưng, ở đó có vài vết sẹo xấu xí. Những vết mờ mờ là do hồi nhỏ nghịch ngợm,

học võ nghệ chưa thông nên bị người khác đánh trộm. Cái vết đậm nhất là

lúc đánh trận trước sau đều chịu sự tấn công của địch, bị vũ khí của đối phương phóng tới đâm trúng, xuyên qua cả áo giáp, nên để lại sẹo. Tưởng Hạ Ngọc Cẩn là người được nuông chiều từ nhỏ, quen với mùi phấn mùi

son, không chịu được những vết sẹo khó nhìn đó.

Không sao.

Diệp Chiêu nắm nắm tay lại.

Bất luận là vết sẹo hay tính cách đều thực sự là cô ấy.

Diệp Chiêu có thể vì đối phương mà thu kiếm, nhưng không muốn giấu giếm và lừa dối.

Có những chuyện biết chắc sau này không thể che giấu được, đằng nào chân

tướng cũng bị phát hiện, thì chẳng thà khi mọi chuyện mới bắt đầu, cứ để lộ một phần sự thật cho đối phương thấy là tốt nhất. Bây giờ Hạ Ngọc

Cẩn cũng đang không thích Diệp Chiêu thì cứ coi như là cô tự hạ thấp một chút, biết chắc mình làm mười phần tốt, trong mắt đối phương cũng chỉ

còn lại một phần. Trước tiên Diệp Chiêu chẳng buồn để ý đến Hạ Ngọc Cẩn, cứ thoải mái tự do tự tại, thậm chí cố tình để cậu ta tức muốn chết,

cho cậu ta hiểu biết bản tính của mình, đợi sau khi bị ép đến cùng cực,

sẽ tỏ ra dịu dàng. Lúc này một phần tốt lại trở thành mười phần.

Diệp Chiêu ngẫm nghĩ rồi quyết định đi thẳng vào vấn đề, cô dứt khoát hỏi: “Anh nhìn thấy rồi hả?”.

Hạ Ngọc Cẩn vội vàng ngó lơ chỗ khác, lắc đầu liên tục.

Diệp Chiêu sắc lạnh nhìn cậu ta, hỏi dồn: “Anh thấy sao hả?”.

Hạ Ngọc Cẩn thấy vợ chẳng hề nể mặt mình. Làm gì có chuyện vợ hỏi chồng độ dài của chân mình ra sao? Cậu ta nhớ tới hình ảnh đẹp vừa được nhìn

thấy, khuôn mặt hơi ửng đỏ một chút nhưng sợ bị đối phương biết sẽ cười

nhạo nên sống chết gì cũng phải giữ thể diện bèn nói: “Cũng tàm tạm”.

Diệp Chiêu im lặng.

Hạ Ngọc Cẩn thấy mình nói có thể hơi quá đáng một chút, liền bổ sung: “Đấy là tôi mới chỉ nhìn thoáng qua thôi”.

Diệp Chiêu nhìn Hạ Ngọc Cẩn dò xét. Nghe giọng điệu nước đôi của Hạ Ngọc

Cẩn, Diệp Chiêu cảm thấy hơi tự ái, nhưng nghĩ lại thấy có vẻ cũng không đến nỗi quá đáng lắm trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút. Có vài vết sẹo, cùng lắm sau này để Hạ Ngọc Cẩn ít nhìn thấy lưng thôi thì dần dần cậu

sẽ quen và thích ứng được. Diệp Chiêu mặc kệ Hạ Ngọc Cẩn lúc này không

biết đang nghĩ gì, rồi dặn dò a hoàn đang ở bên ngoài: “Tối nay mang tất cả đồ đạc của Quận Vương gia về phòng chính, dọn dẹp gọn gàng, thời

gian này Quận Vương gia sẽ ở đây”.

Hạ Ngọc Cẩn giật mình, hỏi lại: “Cô dựa vào cái gì mà tự ra quyết định thế hả?”.

Diệp Chiêu choàng tay qua vai Hạ Ngọc Cẩn, thản nhiên nói: “Tối qua tôi hỏi và anh đã đồng ý rồi” .

Hạ Ngọc Cẩn nhớ lại tối qua lúc mình đang mơ mơ màng màng, Diệp Chiêu có

nói nhỏ cái gì đó bên tai, bèn lầm bầm trả lời: “Ai mà biết liệu có phải là cô hỏi tôi chuyện ăn đêm không chứ…”. Nhưng rồi cậu suy nghĩ lại,

nguy hiểm còn chưa qua, ở lại đây cũng tốt, huống hồ cậu vẫn còn đang

ngất ngây với đôi chân quyến rũ đó. Dù sao cũng là vợ mình, không sờ thì phí đi, phải lấy lại cái món đậu phụ đã bị cướp mất trước đây mới được. Thế là cậu sảng khoái gật đầu đồng ý, đồng thời kéo Diệp Chiêu quay lại phòng, giao hẹn ba điều: “Thứ nhất, cô không được trêu chọc tôi! Chỉ có tôi được trêu chọc cô!”.

Diệp Chiêu gật đầu: “Được”.

Hạ Ngọc Cẩn: “Thứ hai, tôi là chồng, cô phải nghe lời tôi, tôi nói Đông thì cô không được nói Tây”.

Diệp Chiêu lại gật đầu: “Được”.

Hạ Ngọc Cẩn: “Thứ ba, không được treo các loại vũ khí nặng trên tường như

rìu, chùy v.v… cũng không được phép để búa quay trong tủ quần áo, càng

không được cắm cây thương ở trong bình hoa của các nhân vật đời trước!

Cô là đồ có mắt không tròng! Có biết là đồ vật đó đáng giá thế nào

không?! Đều bị cô làm sức mẻ! Sau này ngoài các vũ khí bên giường và bảo kiếm bảo đao mỗi thứ chỉ được treo một cây ra, tất cả đều vứt hết sang

căn phòng nhỏ bên cạnh! Bày biện cho tử tế một tí”.

Diệp Chiêu do dự một lúc lâu: “Cũng được, kẻo không cẩn thận lại đập vào chân anh”.

Hạ Ngọc Cẩn đang say sưa trong niềm vui thuần phục được mãnh hổ, nghe thấy mấy lời này, rồi lại nhìn thấy bộ dạng của Diệp Chiêu hình như đang

buồn bã thương xót cho cái gì đó, liền cảm thấy mình giống như con mèo

đang bảo vệ con chuột mình yêu thương vậy, bỗng chốc sống mũi cậu cay

cay. Rõ ràng là đối phương đã đồng ý thuận theo tất cả, tại sao cậu còn

thấy cảm giác buồn bã, khó chịu trong lòng chứ?

Diệp Chiêu hỏi: “Chỉ bấy nhiêu thế thôi hả?”.

“Đúng vậy”. Hạ Ngọc Cẩn buồn buồn trả lời.

Cậu ta lẳng lặng thề, đợi sau khi những chuyện đau đầu được giải quyết, thì đích thân cậu giải quyết vợ mình! Phải để cô ta nhận thức triệt để thân phận mình là phụ nữ, là vợ, xem cô ta khi ở dưới mình, còn ra vẻ khí

thế nam nhi gì nữa không! Hai người có chung một mối bận tâm, trong lòng đều mong muốn nhanh chóng phá án.

Diệp Chiêu xin Hoàng thượng nghỉ phép. Hoàng thượng bèn giao trách nhiệm đi

cùng lũ Đông Hạ


Old school Easter eggs.