
ầu óc ngu dốt, không hiểu ánh mắt Hạ Ngọc Cẩn là thế nào liền do dự hỏi: “Là phải… hay là không phải ạ?”.
Hạ Ngọc Cẩn vô cùng tức giận gào lên: “Tất nhiên không phải!”.
Thu Lão Hồ càng lắp bắp: “Vậy là cái gì?”.
Hạ Ngọc Cẩn tức nghẹn họng.
Hoàng tử Y Nặc nỉ non bên tai cậu ta: “Chỉ cần là người đẹp là được rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn sợ đến nỗi không dám ngọ ngoậy, may mà những người khác cũng phát hiện ra vấn đề ở chỗ cậu liền bước tới giải cứu.
Hoàng tử Y Nặc không đợi mọi người hỏi han, lập tức lăn ra bàn, rồi khò khò
ngủ, trưởng thị vệ vội vàng kéo người đến đỡ anh ta đi nghỉ ngơi.
Trưởng thị vệ và thông dịch của anh ta bước lên trước, ngại ngần giải thích:
“Tửu lượng của Hoàng tử không tốt, e là nhìn lầm thân phận của Quận
Vương, mong Quận Vương đại nhân độ lượng, không nên tính toán với người
say rượu làm gì”.
Trong đám người không biết người Đông Hạ nào
hiểu tiếng Đại Tần nói: “Mỹ nhân nhiều quá, Hoàng tử nhìn hoa cả mắt
chắc là cũng có lý”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy mọi người cười trêu xua tay bỏ đi.
Bọn a hoàn thấy chủ nhân giận, lại không dặn dò bọn họ làm việc, đều không dám đi hầu hạ Hoàng tử Đông Hạ, để tránh gặp đen đủi.
Đợi sau khi xung quanh không còn ai, Hoàng tử Y Nặc lập tức mở mắt, vẻ say
sưa đã hoàn toàn biến mất. Anh ta dùng tiếng Đông Hạ hỏi trưởng thị vệ:
“Ngươi vừa kết nối được với tên liên lạc rồi hả?”.
Trưởng thị vệ gật đầu: “Vâng, ngày mai trước khi khởi hành việc này sẽ được hoàn tất”.
Hoàng tử Y Nặc ngẩng đầu, nhìn vào triền đồi không xa kia, trong chiếc lều xa hoa đó, tiếng cười của đám đàn bà con gái cứ văng vẳng bên tai. Hắn ta
hít một hơi sâu, nhưng không thể giải tỏa được sự phẫn nộ trong lòng
mình.
Đại Tần, Hoàng đế, Diệp Chiêu, Hạ Ngọc Cẩn…
Tất cả những nhục nhã mà hắn ta phải chịu, đều trong tương lai không xa nữa sẽ lấy lại gấp trăm gấp nghìn lần.
Không ai là ngoại lệ.
Ngày hôm sau, Hoàng
tử Y Nặc đã trình thư lên Hoàng đế Đại Tần nhận tội vì uống rượu nên đã
thất lễ trêu ghẹo Nam Bình Quận Vương.
Do Hạ Ngọc Cẩn diện mạo
xinh đẹp, khi làm loạn ở ngoài cũng bị người bên ngoài không biết chân
tướng trêu ghẹo qua không chỉ một hai lần, chỉ cần thực sự không bị bắt
giữ giam cầm, thì Hoàng thượng cũng không để ý làm gì. Vì thế ông ta an
ủi Hoàng tử Y Nặc vài câu cho qua chuyện sau đó hào hứng đi tìm Tống quý phi để nói về chuyện cười mới của đứa cháu.
Hoàng tử Y Nặc đem theo lễ vật đá quý và lông thú hảo hạng, đích thân đến phủ Nam Bình Quận Vương tạ tội với Hạ Ngọc Cẩn.
Hạ Ngọc Cẩn hận hắn đến tận xương tủy, không thèm rót trà, bảo người nhà
cho hắn phơi nắng trong vườn hoa hơn một canh giờ, mới ngáp dài ngáp
ngắn ra gặp. Hạ Ngọc Cẩn ngồi gác chân lên, chẳng buồn liếc nhìn đối
phương, chăm chú uống trà rồi hỏi: “Hoàng tử đại giá tới chơi, có việc
gì không vậy?”.
Hoàng tử Y Nặc không hề phật lòng đối với sự thờ ơ của Hạ Ngọc Cẩn. Hắn cúi người xuống thật thấp, trên mặt nở nụ cười hối lỗi, cho dù Hạ Ngọc Cẩn cay độc thế nào cũng không lấy làm buồn, cứ một mực xin tạ tội. Bọn a hoàn bên cạnh hầu hạ nhìn thấy không chịu được,
vào trong phòng mời Diệp Chiêu ra để ngăn cản rắc rối cho Quận Vương gây ra.
Diệp Chiêu nghe thấy thế, vội vàng từ phòng luyện võ chạy
tới, chế ngự Hạ Ngọc Cẩn càng lúc càng quá đáng, bảo thị nữ dâng trà
thơm lên, chắp tay hướng về phía Hoàng tử Y Nặc nói: “Lời nói lúc say
không coi là thật, Hoàng tử cũng là vô tình mà thất lễ, tâm tính của phu quân tôi thẳng thắn, nhanh tức mà cũng nhanh quên, qua rồi thì thôi,
mọi người đều không nên để bụng làm gì”.
Hoàng tử Đông Hạ xét về
cấp bậc còn cao hơn Quận Vương một bậc, lại là sứ giả nước ngoài. Hạ
Ngọc Cẩn biết đã qua rồi thì khó làm lại được. Thấy đối phương bị coi
thường cả nửa ngày mà không có phản ứng gì, nên mất hết hứng thú. Sự bực tức trong lòng cũng giải tỏa được phần nào rồi, bèn nhỏ giọng lẩm bẩm
nói: “Uống rượu say rồi trêu ghẹo người khác là bản tính của võ tướng
sao?”.
Diệp Chiêu đáp: “Đúng vậy”.
Hoàng tử Y Nặc bị nói kháy, y bâng khuâng nhìn Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu mặt không biến sắc, thản nhiên như không.
Hoàng tử Y Nặc dâng lễ vật lên, cười nói: “Sứ đoàn Đông Hạ sáng sớm ngày mai sẽ quay về nước”.
Hạ Ngọc Cẩn vui vẻ: “Cuối cùng thì cũng về hả? Ta không tiễn được”.
Hoàng tử Y Nặc gật đầu: “Vâng, Quận Vương bận rộn việc công, không cần phải
tiễn. Chỉ là tối qua đắc tội bạn bè, trong lòng tôi thấy không thoải
mái. Tối nay muốn mời vợ chồng Nam Bình Quận Vương đến Thái Quy Các tửu
lầu ăn một bữa cơm, tôi sẽ đứng trước mặt mọi người, tạ tội với Quận
Vương, giải tỏa mối hiểu lầm”.
Hạ Ngọc Cẩn lẩm bẩm: “Ai biết được liệu ngươi có uống say…”.
Diệp Chiêu lén đá nhẹ cậu ta một cái, khiến cậu ta vội vàng im bặt.
Hoàng tử Y Nặc thề thốt: “Chắc chắn sẽ không uống nhiều”.
Hạ Ngọc Cẩn nghĩ tới lời đồn vài tháng nữa cũng khó mà tan biến được, thấy đối phương đã chịu chủ động tạ tội xin lỗi, giải tỏa hiểu lầm, lấy lại
được chút thể diện nên ít nhiều cũng có phần cảm động. Thái Quy tửu lầu ở bên bờ sông Tần Hà là địa bàn mà cậu thường xuyên đến đó chơi, rất que