
cô ấy rốt cuộc là một người hung hãn thế nào, mới có thể uy chấn Mạc Bắc,
khiến đàn ông ai ai cũng khiếp sợ”.
“Điều này thật không đơn
giản?” Thu Lão Hồ lảo đà lảo đảo bước tới, nháy mắt với Hoàng tử Y Nặc
nói: “Bị cô ấy đánh cho một trận là biết sợ ngay mà”.
Tất cả mấy viên quan lại của Đại Tần đều phá lên cười sảng khoái.
Hạ Ngọc Cẩn vẫn tỏ vẻ ngây thơ hỏi: “Ta nói sai gì sao?”.
Rất nhanh, Hoàng tử Y Nặc đã khôi phục lại nhịp thở bình thường, nụ cười
chân thành trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi. Hắn nói mấy câu bắt chước khẩu âm của Đại Tần cười thoải mái nói: “Này phong của Diệp tướng quân, từ lâu đã khiến người khác vô cùng khâm phục. Hạ Quận Vương có thể
chinh phục tướng quân, càng khiến người ta khâm phục hơn. Trước đây Đông Hạ nghe lời vu khống, đi giúp Man Kim, thực sự có phần hổ thẹn, bây giờ mọi người là bạn bè tốt của nhau, thì không nên nhắc lại nữa, kẻo lại
tổn thương đến tình cảm của nhau”.
Hạ Ngọc Cẩn ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười tiếp tục mời hắn thêm một ly rượu.
Những quan viên Đại Tần khác, đại bộ phận nhìn người Đông Hạ đều cảm thấy rất ngứa mắt, thấy hắn bị sỉ nhục như vậy, ai nấy đều rất hả hê. Mọi người
thấy sự nhẫn nhịn ngấm ngầm của hắn đều dự cảm được đây chỉ là sự yên
bình trước cơn bão sắp xảy ra. Có vài tráng sĩ đem theo con gái hay mấy
cô vợ trẻ đến dự tiệc, họ đã cùng với Diệp Chiêu đánh trận vài năm, đã
chứng kiến tác phong hung hãn của cô, cách thức cầm quân lạnh lùng vô
tình của cô, quen với thân phận đàn ông của cô, trong vòng vài tháng
ngắn ngủi rất khó để thay đổi quan niệm. Trong lòng họ vẫn coi Diệp
Chiêu là một vị tướng quân không thể bị đánh bại trên chiến trường và
tình trường. Sau đó nhớ lại ánh mắt rực lửa của những người con gái ở
Mạc Bắc khi nhìn thấy tướng quân, lại nghĩ đến vợ mình và con gái lúc
này đang uống rượu trêu đùa với cô ấy, trong lòng cảm thấy ghen tuông
nhưng không thể nói ra thành lời. Họ vừa lo cấp trên cướp mất vợ mình,
lại lo vợ mình muốn rơi vào tay cấp trên, đằng nào cũng thấy lo cả nhưng chẳng ai dám nói ra, đành uống thêm vài ly rượu giải sầu.
Tên ăn mày thay bộ quần áo người hầu, trông cũng rất sáng sủa. Hắn ta chạy đi
chạy lại trong bữa tiệc, bưng bê thức ăn để che giấu đi mục đích chính,
ngoài việc thỉnh thoảng chảy nước miếng khi nhìn thịt cá trong đĩa, thì
làm việc cũng coi là tận tâm. Sau khi hắn đã quan sát hết mọi người
trong vữa tiệc liền chạy lên sườn đồi, tìm tướng quân để bẩm báo.
Sứ đoàn Đông Hạ không đem theo phụ nữ, trên núi đều là con gái Đại Tần.
Diệp Chiêu đang ngồi giữa mấy người phụ nữ, trên tay cầm một ly rượu, thái
độ giả đò vô cùng vui vẻ nghe mọi người xung quanh chuyện phiếm. Khi tên ăn mày xuất hiện bên ngoài cửa lều, Diệp Chiêu biết việc điều tra đã có kết quả nên kiếm đại một cái cớ để chuồn ra ngoài, kéo tên ăn mày ra
một góc khuất dò hỏi tình hình.
Tên ăn mày sợ hãi lắc đầu: “Cái tên quỷ đó… không thấy đến”.
Diệp Chiêu nói: “Sứ đoàn Đông Hạ kể cả Hoàng tử là một trăm bốn mươi bốn người, tất cả đều đến đủ, sao lại không có chứ?”
Tên ăn mày rụt cổ lại: “Thật sự không có… Bọn họ trông đều rất xấu, đầu lại rất cao, nhưng không thấy cái tên quỷ dọa người mà tôi nhìn thấy hôm
đó, dưới mắt của tên quỷ đó còn có một vết sẹo nữa”.
Thu Hoa và
Thu Thủy tới báo: “Quân sư nói, trong sứ đoàn Đông Hạ thiện dùng dao tay trái hoặc cả hai tay tất cả chỉ có năm người, buổi tối hôm đó đều không ai ra ngoài. Duy nhất một người ra ngoài là một thị vệ, đi đến cửa hàng bán rượu trắng mua một cân tai lợn ngâm giấm và ba chai rượu mạnh, nơi
này cách rất xa với ngõ Yến Tử, cũng khó mà động thủ”.
Trừ phi đều suy đoán sai?
Diệp Chiêu chìm sâu vào suy nghĩ.
Bên đó, Hoàng tử Y Nặc tâm trạng không tốt, uống rượu nhiều rồi, đang mượn
rượu giả say, tóm lấy eo Hạ Ngọc Cẩn nói: “Hạ Quận Vương vi nhân lỗi
lạc, thật là khiến người khác khâm phục. Ngày mai phải đi rồi, ta thật
không nỡ”.
Hạ Ngọc Cẩn vừa vỗ vào tay anh ta vừa nói: “Làm người phải nỡ chứ”.
Hoàng tử Y Nặc lắc đầu quầy quậy, thở ra hơi rượu cảm thán nói: “Người đẹp à, uống tiếp hai chén nữa đi?”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận ra mặt: “Cút!”.
Hoàng tử Y Nặc vẫn bám lấy không chịu buông: “Ngươi nhất định phải tới Đông
Hạ đấy, phải sống trong lều của ta, mời ngươi uống rượu sữa dê ngon
nhất, ăn món thịt ngon nhất, hai người thắp nến nói chuyện cả đêm, uống
rượu ba ngày ba đêm”.
Hạ Ngọc Cẩn bị sờ soạng khắp người, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trước đây cậu ta bị bọn hành khách trên biển đùa giỡn, kết quả là bị cười
nhạo đến giờ. Bây giờ trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, lại bị
cái tên Hoàng tử bệnh hoạn từ man di tới lên cơn điên rượu đùa giỡn, thì còn bị cười nhạo đến bao nhiêu năm nữa đây? Tình thế khẩn cấp, cậu ta
hướng về Thu Lão Hổ ở không xa đó cầu cứu.
Thu Lão Hổ gào to,
trượng nghĩa thẳng thắn nói: “Hoàng tử, người không được như thế. Quận
Vương là người trong mộng của tướng quân”.
“Người đẹp của tướng quân?”. Hoàng tử Y Nặc vẫn say quá nên hóa hồ đồ.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận cố gắng nháy mắt ra hiệu.
Thu Lão Hồ đ