
ay lắm, nói hay lắm…”.
Sứ đoàn Đông Hạ đến thăm Đại Tần đã được bảy ngày, chỉ còn ba ngày nữa sẽ
trở về, vì vậy việc bắt giữ hung thủ phải tiến hành rất nhanh chóng.
Hạ Ngọc Cẩn và Diệp Chiêu lập danh sách khách mời với tốc độ nhanh nhất,
gọi đến tất cả những người có liên quan, bảo bọn họ tạm dừng tất cả
những công việc khác, cả đêm đưa người đi để làm xong việc này.
Địa điểm chọn thiết yến là khu vườn mà Hoàng thượng đã ban cho Diệp Chiêu
để nghỉ hè, ở gần núi gần sông, phong cảnh tuyệt đẹp. Bấy giờ mùa xuân
vừa mới đi qua. Những cây liễu ven hồ vừa ra đợt lá mới. Trên sườn núi,
đầu này trồng hoa đào, đầu kia trồng hoa lê, phấn hồng tuyết trắng, hợp
lại thành một khối thống nhất, điểm xuyết đây đó là những bông hoa tươi
tắn và rực rỡ. Đây đúng thật là khoảng thời gian mọi vật tràn trề sức
sống nhất trước khi phai nhạt dần đi.
Hoàng tử Y Nặc nhận được
thiệp mời của Hạ Ngọc Cẩn, vốn dĩ chẳng coi ra gì bèn vứt sang một bên.
May mà người quản gia đưa thư hiểu ý, nhanh nhảu bổ sung thêm: “Là Quận
Vương và tướng quân cùng kết hợp mời Hoàng tử tham dự đấy ạ!”. Sự việc
lập tức thành công, Hoàng tử vội cầm lấy tấm thiệp, vui vẻ tỏ ý sẽ đưa
tất cả mọi người trong sứ đoàn đi tham gia yến tiệc của Nam Bình Quận
Vương.
Hạ Ngọc Cẩn nghiến răng nghiến lợi trước lòng lang dạ sói của hắn.
Đến ngày tổ chức yến tiệc, rất nhiều tấm thảm dệt tinh xảo dùng để thết
tiệc được trải bên dưới các cây lê và cây đào để khách mời có thể tùy ý
ngồi xuống. Các a hoàn xinh đẹp và những em bé dễ thương bê các bình
rượu, mặc những bộ quần áo đẹp sặc sỡ đi lại như đàn bướm. Tiếng nhạc du dương dập dìu trong làn gió mang đầy hương hoa thơm ngát. Và giữa khung cảnh nên thơ đó là những cô vũ nữ xinh đẹp đang tươi cười múa hát.
Hạ Ngọc Cẩn với tư cách là chủ nhân bữa tiệc, tay cầm chiếc bình bằng
vàng, đích thân tiếp đãi Hoàng tử Y Nặc. Không để anh ta kịp nói liền
rót luôn cho anh ta ba chén đầy loại rượu mạnh nhất, vô cùng cảm khái
cười nói: “Hoàng tử tướng mạo như “gấu”, thật khiến người khác khâm
phục, ngày mai chia tay, không biết ngày nào mới có cơ hội gặp lại”.
Hoàng tử Y Nặc lập tức chân thành cầm chén đáp lễ: “Tướng mạo của Quận Vương
mới khiến người khác kinh ngạc, thật khó lòng quên được, nghĩ tới sau
này xa cách vạn dặm, càng khó gặp lại, thật là buồn bã sâu sắc”.
Hạ Ngọc Cẩn nâng chén: “Chúc Hoàng tử trăm trận trăm thắng”.
Y Nặc đáp: “Quận Vương anh hùng”.
Hai người vừa cười, vừa uống rượu, vừa dùng những thứ ngôn ngữ khác nhau
chửi thầm mười tám đời tổ tông của đối phương, vô cùng vui vẻ.
Diệp Chiêu có không ít những binh lính cũ của cô tới tham dự yến tiệc, bọn họ lần lượt bước lên trước chúc rượu Hoàng tử Y Nặc.
Hoàng tử Y Nặc không ngại từ chối, uống liền hai ba mươi chén. Thấy mở tiệc
đã hơn một canh giờ, không nhìn thấy bóng dáng Diệp Chiêu bèn thắc mắc
hỏi Hạ Ngọc Cẩn: “Tướng quân chắc còn đang giải quyết công việc?”.
Hạ Ngọc Cẩn từ từ nói: “Cô ấy đến lâu rồi”.
Hoàng tử Y Nặc không hiểu: “Đã đến rồi, sao không thấy nhỉ?”.
Hạ Ngọc Cẩn chỉ về phía cái lều bạt trên đồi, cười như con hồ ly nói: “Phu nhân đang tiếp khách nữ, không tiện gặp khách nam”.
Tất cả những người khách nghe thấy câu nói này đều ngơ ngác nhìn nhau, hình như không thể hiểu được hàm ý của nó.
Hạ Ngọc Cẩn từ từ đặt ly rượu xuống, đau khổ lắc lắc đầu, dùng khẩu khí
của một đứa trẻ ba tuổi giải thích với cái bọn man di mọi rợ này: “Con
gái Đại Tần của chúng tôi rất coi trọng phép tắc. Buổi tiệc thưởng hoa
hôm nay có không ít người là phu nhân của các quan viên và thiên kim
tiểu thư, không nên ngồi lẫn với đàn ông, vì vậy phu nhân của ta cùng
với bọn họ mở một buổi tiệc khác trên đồi, cùng nhau nói chuyện gia
đình, tranh luận về quần áo và đồ trang sức, cũng là một ngày vui vẻ”.
Mọi người lại im lặng.
Hạ Ngọc Cẩn hạ giọng hỏi: “Trừ phi mọi người muốn thấy mấy bà vợ và mấy cô đại tiểu thư đó? Như thế này không tốt sao? Liệu có ý đồ đen tối gì…”.
Mọi người vẫn im lặng.
Hạ Ngọc Cẩn an ủi nói: “Yên tâm, mọi người đều muốn nhìn thấy mỹ nhân, ta
đã mời mấy ca kỹ và hoa nương nổi tiếng ở Tần Hà, ai ai cũng xinh đẹp mê hồn, đảm bảo các vị đại trượng phu không sợ vợ ở đây có thể vui vẻ trở
về!”.
Hoàng tử Y Nặc không tỏ vẻ gì phản đối, cười hiền lành nói: “Diệp tướng quân làm sao có thể trò chuyện với những người phụ nữ bình
thường chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn tán đồng: “Phu nhân tôi thực sự có
tiếng là hung hãn, nghe nói Hoàng tử trước đây đã từng giao chiến với cô ấy, không biết trải nghiệm cụ thể thế nào nhỉ? Nói cho mọi người nghe
đi?”.
Hoàng tử Y Nặc kiêu dũng thiện chiến, cả đời chỉ bại một lần, lại bại dưới tay một người con gái, thật là một nỗi sỉ nhục lớn.
Hắn căm tức lén nắm chặt bàn tay, hơi thở gấp gáp, chỉ hận một nỗi không xé được cái tên khốn nạn không biết điều này thành hai mảnh. Hạ Ngọc Cẩn
lại còn vờ không biết sống chết tiếp tục hồn nhiên khoe khoang: “Diệp
Chiêu tuy lời nói cử chỉ không được dịu dàng lắm, nhưng ở nhà cái gì
cũng nghe ta hết, rất là hiền thục. Ta thực sự không hiểu được năm đó