
Khanh mím chặt môi, phẫn hận, thống khổ trừng mắt nhìn tên đàn ông chết tiệt này, hắn cũng không hề tránh né mà nhìn lại cô.
Cô rất hận, hận hắn ngang tàn tạo ngược, hận hắn ép buộc cô, càng hận ánh mắt không hề che dấu lửa dục vọng của hắn.
Khả Khanh từ từ nhắm mắt, cô không muốn nhìn thấy hắn nữa, càng không muốn đối mặt với hắn.
Nhưng cho dù nhắm nghiền hai mắt, cô vẫn cảm giác được hơi ấm của hắn chạm qua môi mình, thân thể rắn chắc nóng rực của hắn dán chặt vào cơ thể cô, khiến cô không thể lơ là sự hiện hữu của hắn.
Thậm chí cô còn phát hiện ra rằng hắn đang rất tức giận, cơ thể gồng lên, bắp thịt nổi cuồn cuộn, Khả Khanh cứ ngỡ rằng hắn sẽ bộc phát sự phẫn nộ ra ngoài, nhưng một lúc lâu sau hắn vẫn khống chế được cơn giận dữ, còn cưỡng chế nó lại.
“Em chạy không thoát khỏi tôi đâu.” – Hắn nói như đinh đóng vào sắt – “Em đã quên rồi sao, hay là em muốn tôi nói ra? Cơ thể của em vẫn nhớ tôi, trong lòng em là người rõ nhất, em luôn luôn là của tôi, là của tôi.”
Tiếng nói khàn khàn của hắn ngay sát bên tai cô, hơi thở nóng hổi phả lên cổ hòa theo từng nhịp đập, Khả Khanh cố ngăn mình không phản bác lại lời của hắn. Cô không nói gì, chỉ làm mặt lạnh rồi từ từ nhắm hai mắt, dùng hết sức lực cố đẩy hắn ra khỏi người cô, nhưng không cách nào ngăn bản thân mình vì hắn mà trở nên run rẩy.
Sự chống cự của cô càng khiến lửa giận của hắn bốc cao hơn.
Cừu Thiên Phóng hung hăng hôn môi Khả Khanh, dùng thân thể đè cô xuống phía dưới, chiếc lưỡi khiêu khích, ép buộc cô phải đáp lại hắn, tiếp tục cho tới khi hai gò má của cô bị kích thích đến đỏ bừng, thân thể mềm mại bởi không tự chủ được mà bắt đầu phản ứng lại, đến lúc này hắn mới đột nhiên bứt ra.
Đường Khả Khanh thở hổn hển, phẫn nộ nhìn Cừu Thiên Phóng, nhưng cô còn giận mình hơn vì vừa đáp lại hắn.
“Tôi sẽ không để cho em đi.” – Hắn đứng ở bên giường, thở hổn hển nhìn xuống cô, giọng nói uy hiếp. – “Tốt nhất em đừng cố trốn thử, căn nhà này được thiết kế đặc biệt, toàn bộ cửa sổ đều là kính chống đạn, ở cửa ra vào có thiết bị báo động, em không trốn ra ngoài được đâu.”
Khả Khanh vớ lấy chiếc đèn bàn ném về phía hắn. Nhưng hắn vẫn bất động, chỉ đưa tay ngăn lại, chiếc chụp đèn bằng thủy tinh vỡ vụn rơi lả tả trên mặt đất, có một số mảnh thủy tinh găm vào cánh tay hắn, một số khác xẹt qua mặt hắn.
Cánh tay ngăm đen rịn máu, ở trên mặt và cánh tay đều có vết thương.
Khả Khanh mặt cắt không còn hột máu nhìn thẳng vào Cừu Thiên Phóng.
Sợ hãi, rồi lại tức giận hơn.
“Tôi hận anh.” – Cô nói.
“Tôi biết.” – Hắn nói.
Đôi mắt đen thẳm của hắn nhìn sâu vào cô, khóe miệng nhẹ kéo lên tạo thành một nụ cười khổ, sau đó hắn xoay người rời đi.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên, điểm mười hai giờ.
Cửa đã bị hắn khóa lại.
Ngoài cửa sổ không còn vang lên tiếng sấm, nhưng mưa vẫn chưa ngừng.
Những mảnh thủy tinh vụn vương vãi khắp nơi trên sàn nhà, chúng tựa như thứ hạnh phúc hư ảo mà họ đã có trong ba tháng vừa qua.
Tan nát, vụn vỡ, chỉ còn lại ánh tàn dư lấp lánh.
Trái tim đau đớn, môi cô run run.
Lệ lại tuôn ướt đẫm áo.
Khả Khanh nhắm nghiền hai mắt, tưởng đã quên đi nhưng rồi lại không thể quên, tưởng là hận nhưng lại không cách nào hận hắn một cách sâu sắc.
Chung quy lại thì cô vẫn không thể nào chạy trốn khỏi chuyện này, bất luận là cô hay hắn, hay lời nguyền oán hận kia.
Nhiều năm trôi qua, Khả Khanh vẫn nghĩ rằng nước mắt của mình đã cạn khô, rồi sẽ có một ngày cô không còn cảm thấy mình đau đớn nữa, và từ trước đến nay cô vẫn luôn cho rằng một ngày nào đó hắn sẽ yêu cô, nhưng sự thực thì….
Trải qua nhiều kiếp người như thế, xoay chuyển qua vô số lần luân hồi nhưng người hắn yêu vẫn không phải là cô, cô vẫn vì hắn mà đau lòng, khi nhìn thấy hắn thì rơi lệ, không cách nào ngăn mình không yêu hắn.
Cho dù đánh mất ký ức nhưng chưa có lúc nào cô quên đi cảm giác ấm áp trên cơ thể hắn, và phần tình cảm của cô….
Ta muốn ở bên cạnh người đó.
Rất lâu, rất lâu trước đây cô đã nói điều này với người bạn tốt nhất của mình.
Khi đó cô cho rằng yêu là không được phép hối hận, khi đó cô cũng cho rằng rồi đến một ngày hắn sẽ yêu cô.
Sẽ có một ngày….
Tôi yêu em.
Đã qua nhiều năm như vậy cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày nghe chính miệng hắn nói ra lời này, nó sẽ được cô trân trọng và khắc sâu mãi mãi vào trong tim, cho dù ngay lúc này đây, điều cô muốn nhất cũng là xóa được nó đi.
Dù biết đó là lời nói dối nhưng cô vẫn chấp nhận, dù cho có bị tổn thương đến rỉ máu.
Tôi chỉ muốn em ở bên cạnh tôi…
Sẽ không giống như những lần trước, chuyện đó không bao giờ lặp lại một lần nữa, tôi sẽ không để cho em có lý do ra tay với tôi…
Khả Khanh không hiểu vì sao kiếp này hắn nhớ hết tất thảy mọi chuyện, cũng không hiểu được rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì, cô chỉ biết mình không thể tin những lời hắn nói, không thể ôm một tia hy vọng nào nữa, tuyệt đối không!
Dù quyết tâm như vậy, nhưng những lời nói của Cừu Thiên Phóng vẫn cứ quẩn quanh bên tai, dụ dỗ cô, đôi mắt đau đớn cùng vẻ mặt khổ sở của hắn luôn hiện lên trong óc.
Đồng ý với anh….
Đừng đi…
Hãy tin anh