
g đáy lòng, hắn dịu dàng khẳng định, lại thừa cơ tiến thêm hai bước.
“Không, anh vĩnh viễn không thay đổi đâu, vĩnh viễn cũng sẽ không…” – Khả Khanh liên tục lắc đầu, cô cười như điên dại nhưng giọng nói lại run, – “Tôi đã từng thử rất nhiều lần, mỗi lần một cách khác nhau, nhưng ở mỗi kiếp vẫn luôn có chuyện xảy ra, luôn luôn có người chết đi, rồi tôi nhất định phải giết anh. Tôi không thể chịu nổi điều ấy, cũng không chịu được nữa rồi…”
Thừa cơ Khả Khanh không chú ý, Cừu Thiên Phóng bỗng xông lên phía trước ôm chầm lấy cô.
“Đừng, buông tôi ra!” – Khả Khanh bị hắn ôm bất ngờ nên trở tay không kịp, hai tay đều bị hắn giữ chặt, chỉ có thể ra sức giãy dụa.
Cừu Thiên Phóng siết chặt hai tay của Khả Khanh, hét lớn: “Anh đã thay đổi rồi!”
Cô tức giận hét vào mặt hắn: “Không! Anh không thay đổi được! Chúng ta đã bị nguyền rủa anh có hiểu không? Cả tôi và anh đều bị nguyền rủa, giữa chúng ta không bao giờ có được kết quả tốt, chỉ cần tôi còn ở bên cạnh anh thì lời nguyền đó sẽ không ngừng hành hạ chúng ta cho đến khi tôi lại giết anh một lần nữa! Tôi không muốn tiếp tục chuyện đó nữa, không muốn!”
Gió mạnh thổi mưa tạt tới tấp vào hai người, bầu trời bỗng xuất hiện một ánh chớp chói lòa, soi rọi tất cả mọi thứ, hiện rõ cả cơn cuồng nộ trên gương mặt hắn lúc này.
Bất chấp cơn mưa xối xả, hắn gào: “Em đã nói em muốn ở bên cạnh tôi!”
“Không!” – Khả Khanh siết hai đấm tay, kích động hô: “Đó là Khả Khanh nói, không phải tôi!”
“Em chính là Đường Khả Khanh!” – Hắn áp cô sát vào tường, cố sức dùng lời nói lay động cô.
“Tôi cũng mong đó là tôi! Tôi cũng mong muốn đó chính là tôi!” – Cô gào lên trong nước mắt – “Tôi đã quên mọi thứ! Quên hết! Nhưng vì sao anh còn tới trước mặt tôi? Vì sao không buông tha cho tôi?”
“Bởi vì tôi yêu em!” – Ánh chớp lại lóe lên, hắn nâng khuôn mặt ướt đẫm của cô lên, thống khổ gào thét: “Tôi yêu em!”
Ánh chớp nhá sáng, phản chiếu lên gương mặt tái nhợt như tờ giấy của Khả Khanh, nước mưa hòa lẫn cùng nước mắt trên mặt cô.
“Tôi không tin.”
Một tiếng sấm lớn đánh vang giữa không trung, lay động toàn bộ đất trời.
Đồng tử trong mắt Cừu Thiên Phóng co lại, giây tiếp theo, hắn nhanh tay chòng một chuỗi vòng ngọc châu có khắc lời chú xưa lên cổ Khả Khanh, không quan tâm sự chống cự của cô, hắn nâng cô lên vai và cứng rắn khiêng cô quay về phòng… Mưa vẫn không ngừng trút xuống, cả thành phố chìm trong cơn bão.
Bị xích ngọc giam hãm, Khả Khanh không thể vận khí, cũng không thể giãy dụa, chỉ có thể để mặc hắn đưa mình vào nhà.
Quả thực trước đó, Cừu Thiên Phóng cũng không chắc chắn rằng chiếc xích Ngọc kia có phát huy được tác dụng hay không.
Hắn không muốn dùng cách này, nhưng cô cố tình muốn chạy trốn nên hắn không thể không làm. Thân thủ của cô vẫn rất tốt, qua nhiều năm võ nghệ của Khả Khanh đã tiến bộ rất nhiều, nếu cô cố tình muốn bỏ đi thì hắn cũng không thể ngăn được.
Nhưng hắn không thể để cô đi, không còn cách nào khác đành phải lừa lúc cô không chú ý mà thực hiện thủ đoạn này.
Cừu Thiên Phóng đưa Khả Khanh đến phòng tắm, giúp cô gỡ những mảnh thủy tinh còn găm trên chân, lau sạch vết máu, hắn nhìn thấy từng vết thương từ từ khép miệng lại.
Tuy vết thương của cô lành rất nhanh, nhưng cũng đau đớn vô cùng, hắn biết điều đó.
Mỗi một vết thương trên chân cô từ từ khép lại giống như đang khắc vào lòng hắn.
Hắn mở nước nóng, giúp cô tắm, sau đó lại giúp cô thay một chiếc áo ngủ sạch sẽ.
Từ đầu tới cuối Khả Khanh vẫn tỉ tê khóc, mắng, thậm chí còn cắn hắn, cho dù Cừu Thiên Phóng đã dùng đủ mọi biện pháp khống chế, nhưng cô vẫn đánh hắn vài cái, giữ được cô quả thật là một nhiệm vụ khó khăn vô cùng. Khi cô nhấc chân lên định đạp hắn, ngay lập tức hắn phải dùng đến chiếc xích ngọc có khắc chú thuật kia.
“Shit!”
Để phòng ngừa cô lại tung cú đá, Cừu Thiên Phóng ném cô lên chiếc giường lớn, leo lên giữ chặt người cô, hắn cúi người khóa chặt tay, đè chân cô, hắn gầm nhẹ: “Em thực sự muốn giết tôi sao?”
Gương mặt hắn trắng bệch không còn chút huyết sắc, cả người gồng lên, ánh mắt lộ vẻ đau xót.
“Chết tiệt, tôi không muốn thế này, Khả Khanh….”
“Đó không phải tên tôi!” – Cô tức giận nhìn hắn.
Hắn thở sâu, vẫn không gọi tên thật của cô mà chỉ nói, – “Tôi không thể để em đi.”
“Anh đương nhiên có thể làm thế, chỉ cần bỏ sợi xích này đi là được.”
“Không.” – Hắn kiềm chế Khả Khanh, khổ sở nhìn thẳng vào mắt cô – “Tôi đã chờ em rất lâu rồi, dùng cả đời này để tìm em, tôi tuyệt đối sẽ không để em rời xa tôi đâu.”
Khả Khanh khẽ run, cô hận hắn khi nói ra điều đó dễ dàng như vậy, cố cắn răng, cô lạnh lùng: “Một ngày nào đó đích thân tôi sẽ giết chết anh.”
“Tôi không quan tâm.” – Hắn khẩn khoản, – “Tôi biết em không tin tôi, nhưng tôi chỉ hy vọng em cho tôi một cơ hội, rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
“Để cho tôi đi.” – Ánh mắt Khả Khanh trở nên hờ hững, gương mặt trắng như tuyết lạnh lùng băng giá.
Cừu Thiên Phóng bất giác siết chặt tay cô, hắn dùng ánh mắt nóng rực của mình nhìn thẳng vào Khả Khanh, cúi xuống hôn môi cô, rồi nhả từng câu từng chữ.
“Trừ- phi- tôi- chết.”
Khả