
ông cố ý? Ngươi có biết một ngày của ta ở đó như trôi qua một năm? Ngươi có hiểu được cái gọi là sống không bằng chết không?
Cơ thể Điệp Vũ run bắn. Nguyên bản Điệp Vũ là người bảo vệ Linh, nàng ta trời sinh đã có năng lực thần nữ tư tế, và Điệp Vũ là bằng hữu tốt nhất của nàng ta, họ đã lớn lên bên nhau, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, nhưng bởi vì nàng yêu Vương thượng, bởi vì sai lầm của nàng là chưa kịp ngăn cản hắn…
Linh không hề có dấu hiệu muốn dừng lại, gương mặt nàng ta đanh lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy băng giá: “Bọn chúng nói trong cơ thể ta có dòng máu ma lực của thần, chỉ cần ăn thịt ta, uống máu ta là có thể gia tăng công lực. Thế nhưng ta chỉ có một mạng thôi, làm sao để cho bọn chúng phân chia đây?
Điệp Vũ khẽ rùng mình, hơi lạnh bao phủ lấy tứ chi và phong bế toàn bộ huyệt đạo trên cơ thể nàng.
Linh khẽ nở nụ cười, đưa tay vỗ về chiếc má trắng nõn của nàng: “Ngươi nói điều đó có đúng không, làm sao để phân chia? Cho nên, chúng hạ một lời nguyền lên người ta, khiến ta không thể chết, điều đó rất tốt phải không? Ta sẽ không bao giờ chết… ha ha ha ha ha….”
Nàng ta đang cười, tiếng cười lanh lảnh như chuông, không hề có chút tình cảm nào, chỉ như tiếng chiếc chuông bạc lạnh ngấm sâu vào tận đáy lòng.
Điệp Vũ ngày càng lạnh run, buốt tận xương tủy.
Gió đêm bao trùm lên cô gái áo đen tóc dài, dưới ánh trăng, thoạt nhìn nàng như tiên nữ thánh khiết không chút tỳ vết, nụ cười của nàng rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta sợ hãi, đôi môi đỏ như máu của nàng đang mấp máy, nói ra thứ âm thanh thật êm dịu: “Nếu ta không chết, thì bọn chúng có thể yên tâm ăn thịt của ta, uống máu của ta, sau đó lại đem nhốt vào địa lao đợi ta tự hồi phục, rồi lại tiếp tục chờ ngày trăng tròn, bọn chúng trở lại có thể ăn từng khối từng khối thịt của ta, uống từng ngụm từng ngụm máu của ta —— “
“Đừng nói nữa, van ngươi đừng nói nữa!” – Điệp Vũ che hai lỗ tai, không đành lòng nghe tiếp.
“Vì sao không cho ta nói?” – Linh thay đổi sắc mặt, môi nở nụ cười nửa miệng. – “Các ngươi dám làm mà không dám nghe sao?”
“Ngươi có biết cảm giác từng miếng từng miếng thịt trên người bị róc xuống là như thế nào không?”
“Ngươi có hiểu nỗi thống khổ khi thân thể bị đám yêu ma giằng nhau cắn xé không?”
“Ngày ngày ngươi phải chịu nỗi đau đớn khi cơ thể tự hồi phục, thật vất vả mới qua cơn đau lại nơm nớp sợ hãi mỗi khi thời gian đến.”
“Ngươi có hiểu được cái gì gọi là thật sự sống không bằng chết không?!”
Nàng hét lớn lời cuối cùng, từng câu từng chữ đều trực tiếp giáng một đòn nặng nề vào lòng Điệp Vũ.
Ngươi có hiểu được cái gì gọi là thật sự sống không bằng chết?!
Điệp Vũ khóc nấc, không dám nghĩ tới những đau khổ mà Linh đã phải trải qua, nhưng những lời nói của nàng ấy lại khiến từng hình ảnh hiện lên trong đầu nàng.
“Xin lỗi… xin lỗi…” – Nàng biết có xin lỗi thế nào cũng không thể bù đắp cho những lỗi lầm đó, nhưng nàng vẫn vừa khóc vừa lẩm bẩm lời xin lỗi.
“Xin lỗi? Không cần!” – Linh lạnh lùng quát – “Ta cho ngươi biết, mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu! Ta muốn hắn phải chịu hết mọi đau khổ. Còn ngươi, ngươi muốn cứu hắn phải không. Vậy nếu hắn đã chết, thì ngươi phải thay hắn tạ tội!”
Điệp Vũ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ sợ hãi nhìn nữ tử đẹp vô cùng đứng dưới ánh trăng kia.
Linh cười khúc khích, yêu mị hỏi: “Muốn biết tại sao ta cứu ngươi không?”
Điệp Vũ ngẩn người, lồng ngực nhói lên dự cảm chẳng lành, nàng không dám nghĩ tới điều mình đang dự đoán, nhưng Linh lại nở nụ cười duyên, nói ra: “Vào một ngày mười ba nọ, ta lên kế hoạch đánh cắp cuốn sách lời trú nguyền của quỷ. Ngươi biết không, trong đó có rất nhiều thứ thú vị.”
Nàng lại cười một tràng dài như tiếng chuông ngân, hai chân đột ngột rời khỏi mặt đất, cả người lơ lửng trong không trung ngay chính giữa trung tâm vòng ánh trăng bạc.
Đôi môi nở nụ cười âm hiểm, mái tóc dài tới mắt cá chân tung bay.
Nhập ma.
Giây phút đó, Linh biết mình đã biến thành ác quỷ.
Người con gái ấy vốn là một cô gái dịu dàng đáng yêu, nhưng hôm nay lại trở nên điên cuồng tà mị, nàng biết nàng đã nhập ma, mà chính do bọn chúng ép nàng.
“Điệp Vũ, Điệp Vũ, Điệp Vũ yêu quý của ta….” – Linh nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt, miệng nở nụ cười dịu dàng ngân nga gọi tên nàng, – “Ngươi giết hắn là để phá hủy kế hoạch của ta, vốn ta rất rất tức giận. Thế nhưng ngươi biết không, sống một mình ở trên đời quả thực quá buồn chán, nếu thân ta đã trường sinh bất tử thì cũng không ngại chờ lâu đâu. Trong cuốn sách lời trú nguyền của quỷ có một loại huyết chú yêu cầu phải dùng sinh mệnh đổi lấy, thật may cho các ngươi, ta lại có rất nhiều mạng, rất rất rất nhiều…. ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Nàng cười một tràng thê lương, mái tóc đen dài khẽ lay động trong không trung, đôi mắt đen láy lấp lánh giữa bầu trời đêm đang nhìn trừng trừng vào Điệp Vũ, căm hận nói:
“Ta nguyền rủa ngươi, ta muốn ngươi phải sống cùng ta trên trần gian này! Ta nguyền rủa hắn, ta muốn hắn phải chịu khổ cực dưới địa ngục, cho dù đầu thai chuyển thế, đời đời kiếp kiếp hắn vẫn phải chết dưới đao của ngươi! Ta m