Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tương Tư Ác Quỷ

Tương Tư Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324201

Bình chọn: 7.5.00/10/420 lượt.

đời đời kiếp kiếp phải chịu chết dưới lưỡi đao của ngươi!

Ta muốn hắn hết lần này đến lần khác bị ngươi phản bội, để hắn được nếm trải mùi vị của kẻ bị phản bội!

Ta muốn hình ảnh của buổi tối hôm đó lặp đi lặp lại trăm lần, ngàn lần, cho đến khi trời đất hòa một, sông cạn đá mòn mới thôi!

“Không!!!” – Khả Khanh hét lên, cô cố gắng kháng cự lại những hình ảnh kia, nhưng không thể làm được.

Cho tới khi trời đất hòa một, sông cạn đá mòn mới thôi………

Ánh chớp điện lại lóe lên kèm theo tiếng sấm ầm ầm, những đoạn ký ức dồn dập ùa về. Máu, khắp nơi đều là máu, máu tuôn trào như thủy triều, vây lấy cô, bao phủ lên người cô….

Ha ha ha ha ha ha ha ha….

Ha ha ha ha ha ha ha ha…

Khả Khanh như thể đang đứng trên một lớp băng mỏng, bị bể máu nóng hòa tan, vỡ vụn.

Cô ngã xuống vực thẳm, bị kéo vào một đầm máu đỏ tươi đặc quánh, không thể giãy dụa, chống cự…. Ánh trăng bạc trải dài trên vùng đất rộng lớn tĩnh lặng.

Chiến tranh đã kết thúc, những tiếng tung hô mừng thắng lợi đã ngừng, cũng không còn âm thanh của đao kiếm và tiếng trống đánh vang dội.

Tất cả đều lặng ngắt như tờ.

Yên lặng tuyệt đối.

Dưới sườn núi, tòa cung điện bị hủy hoại thành một đống tro tàn, chỉ còn vài luồng khói bốc lên, cùng bụi tro lơ lửng giữa không trung đang bắt đầu hạ dần xuống mặt đất.

Vầng trăng sáng tròn trịa treo bên sườn núi, to lớn, thuần khiết, như thể nó không hề bị trận giết chóc làm ảnh hưởng, cũng giống như cô gái áo đen thánh khiết với dung mạo không chút tỳ vết đang đứng dưới ánh trăng kia vậy.

“Vì sao lại cứu ta?” – Một cô gái tay nhuộm đầy máu tươi đang ngồi trên mặt đất mở miệng hỏi cô gái áo đen, nàng bất động, ánh mắt dõi theo phía cung điện đã bị thiêu rụi ở nơi sườn núi, gương mặt tái nhợt không chút sắc máu, hai mắt mở to thất thần, trống rỗng.

Gương mặt cô gái áo đen không thể hiện chút biểu cảm nào, cô cúi đầu nhìn xuống nàng, gương mặt ngây thơ, nhưng chỉ chớp mắt một cái, khóe miệng cô cong lên, bật ra một tiếng cười khinh miệt, gương mặt cô cũng vì tiếng cười này mà thay đổi, phút chốc từ thuần khiết biến thành tà mị.

“Vì sao hả? Ha ha ha ha ha ha ha…” – Cô gái áo đen cười ngặt nghẽo, đột nhiên ngưng cười, đôi mắt ánh lên nét căm hờn, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì ta muốn hắn cũng nếm thử mùi vị bị phản bội!”

Nàng bàng hoàng, ánh mắt ngập tràn thống khổ.

Phản bội ư? Không!!!

“Ta không phản bội chàng!” – Nàng hấp tấp thanh minh, đôi môi bắt đầu tái đi.

“Đúng nhỉ…” – Cô gái áo đen vươn những ngón tay thon nhỏ rờ lên mặt nàng, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, mỉm cười nói: “Ngươi chỉ giết hắn thôi mà…”

Bởi câu nói này mà cả người nàng co rúm, đau đớn đến mức không ngừng run rẩy, nước mắt kết thành từng chuỗi chảy dài xuống gò má. Nàng ra sức lắc đầu như muốn phủ nhận cảnh tượng đang hiện lên trước mắt, – “Không… không phải như thế… Không phải….”

“Phải, tất cả đều là sự thật đấy.” – Cô gái áo đen mỉm cười ngây thơ, giọng nói êm dịu, nhưng những lời nói ra lại tàn nhẫn không gì sánh được. – “Điệp Vũ yêu quý, đừng nói với ta rằng ngươi đã quên, quên mất việc ngươi dùng chính thanh kiếm hắn đưa để đâm vào lồng ngực của hắn nhé. Trái tim hắn đau đớn nhường nào, chuyện mới xảy ra chưa được nửa canh giờ trước mà ngươi đã quên rồi sao? Máu hắn vẫn còn ấm nóng trên tay ngươi kìa, vấy cả lên người ngươi nữa, máu đỏ tươi nóng rực, thật là nóng quá đi ——”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” – Nàng cắt đứt lời miêu tả tàn khốc của ả, lệ rơi trong đau đớn, nàng thét lên: “Vì sao?… Vì sao lại cứu ta? Vì sao… không để cho ta chết đi?”

“Chết?” – Ả lừ mắt, – “Ngươi muốn chết? Vậy lúc ta phải chịu đựng sự đày đọa dày vò thì sao? Lúc ta bị các ngươi phản bội triệt để thì sao? Ta cho ngươi biết, mọi chuyện không kết thúc đơn giản như vậy đâu!”

Mỗi một lời nói ra, mắt ả lại sáng lên ánh căm hờn, giọng ả trở nên the thé: “Ta vốn cũng định cho hắn sống thêm vài năm nữa, để nếm trải những nỗi khổ mà ta phải chịu đựng. Ta nguyền rủa các ngươi bị nước mất nhà tan, ta muốn hắn tận mắt nhìn thấy hắn mất đi từng thứ một, ta muốn hắn chịu mọi điều đau đớn, dằn vặt ở nhân gian! Thế mà ngươi lại dám giết hắn, nhưng ngươi cho rằng chỉ việc giết hắn là được sao? Ngươi nghĩ giết hắn đã đủ khiến ta thoả mãn ư?”

“Linh…” – Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm lệ nhìn ả.

“Đừng gọi tên ta! Ngươi không có tư cách!” – Ả hét lên giận dữ, vung tay tát nàng một cái, đôi mắt bùng lên ngọn lửa căm hận hừng hực, – “Ta vẫn luôn cho rằng ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, và nơi đây là gia đình mà ta cần phải bảo vệ. Ta vẫn luôn luôn tin tưởng, từ nhỏ đã tận tâm tận lực cầu phúc cho các ngươi. Đất trời khô hạn thì cầu mưa xuống, sương hại phủ nhiều thì trừ sương, nhưng kết quả các ngươi coi ta là cái gì? Là cái gì —— Là cái gì hả??—— “

Tiếng thét oán hận của ả vang lên giữa bầu trời đêm, vương vất thật lâu chưa tan biến.

Gương mặt Điệp Vũ trở nên trắng bệch, thể xác lẫn tinh thần đều vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, – “Chàng… Không phải…. không phải… cố ý….”

“Không cố ý? Hắn phản bội ta mà ngươi nói là không cố ý sao? Dùng ta để trao đổi với quỷ dữ mà gọi là kh