Tỷ tỷ, Phụ Vương sẽ không sao, đúng không?" Nam Hân Nhạc cắn môi, sợ hãi nhìn tỷ tỷ.
Nam Ngụy Tử miễn cưỡng nặng ra một nụ cười "Đúng, sẽ không sao..." nhưng trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh đó.
Nhất định là ảo giác, nhất định là vậy...
Nàng thuyết phục bản thân.
Nhưng hai ngày sau, trong ngục truyền ra tin tức phụ thân nhận tội, chuyện này truyền đến Nam Vương phủ, Nam Vương phi ngất xỉu tại chỗ.
Cấm Vệ Quân lập tức bao vây Nam Vương phủ.
"Công chúa! Công chúa! Cấm Vệ Quân đã đến hoàng thành rồi, thuộc hạ hộ tống các người rời đi" hộ vệ dẫn đầu các thủ vệ canh giữ ở cửa vội vàng lên tiếng.
Sắc mặt Nam Ngụy Tử tái nhợt, nàng nhìn Mẫu phi đang bất tỉnh, kinh sợ ôm đệ đệ và muội muội, lòng bàn tay nắm chặt.
"Lý hộ vệ, chia ra ba đường, hộ tống Vương phi, Nhạc nhi và Vũ nhi rời đi" Thời gian gấp rút, nàng biết trong lúc này không thể có một chút chần chừ.
"Vậy công chúa người..."
"Yên tâm, hoàng thượng sẽ không làm khó ta" Nét mặt nàng khẩn trương, có thể bảo vệ tính mạng của nàng, cũng có thể trì hoãn thời gian "Nhanh lên"
"Dạ" Hộ vệ lập tức ôm Nam Hân Nhạc và Nam Phi Vũ, lúc đang định ôm lấy Nam Vương phi đang bất tỉnh thì Vương phi tỉnh lại.
"Mẫu phi" Nam Ngụy Tử cầm tay Nam Vương phi.
Sắc mặt Nam Vương phi tiều tụy, sự đau đớn khi phu quân chết khiến cho bà trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi, tóc đen cũng nửa bạc đi "Ngụy Tử..."
"Mẫu phi, Cấm Vệ Quân đến rồi, con để Lý hộ vệ lập tức hộ tống mọi người rời đi." Nàng biết mẫu phi đau đớn, nhưng ngay lúc này không thể trì hoãn được nữa.
"Lý hộ vệ..." Nam Vương phi nhìn về phía hộ vệ trung thành.
"Vương phi" Lý hộ vệ lập tức tiến lên.
"Bảo hộ tốt cho công chúa bọn họ ..." Nói xong, Nam Vương phi nhanh chóng rút trâm trên đầu đâm vào ngực.
"Không..." Nam Ngụy Tử hét lên, không ngăn được hành động của mẫu phi, máu đỏ vẩy ướt trên người nàng, nhuộm đỏ mắt của nàng.
"Mẫu phi..." Nam Hân Nhạc sợ đến khóc lên.
"Mẫu phi... Vì sao vậy...?" Nam Ngụy Tử đưa tay che ngực Mẫu phi, máu nóng khiến tay nàng run rẩy, tựa như hình ảnh hôm qua nàng thấy.
Nàng nhìn thấy ngực mẫu phi nhuốm máu, từ sau lúc nghe tin, lòng nàng căng thẳng, trong lúc hoang mang không đề phòng, không nghĩ đến... không nghĩ đến...
"Ngụy Tử..." Nam Vương phi dịu dàng mỉm cười, đưa tay vuốt má nhi nữ "Phụ Vương con đã đi rồi... Mẫu phi không thể sống một mình... Chăm sóc tốt cho Nhạc nhi, Vũ nhi..."
"Mẫu phi..." Nam Ngụy Tử đẫm lệ, nàng nhè nhẹ gật đầu với chủ kiến của Nam Vương phi.
Nam Vương phi nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ nhi, cho dù tái nhợt, cho dù trên mặt bị vấy máu, nhưng gương mặt thon thả này vẫn không có tì vết nhỏ nào, lạnh lùng nhưng tuyệt đẹp. Nếu như lúc nàng sinh ra, gương mặt không có vẻ đẹp mà nhân gian đáng có, đẹp khiến người ta tâm thần điên đảo. Nam Vương phi cười không ra tiếng, giọng nói trầm xuống "Cuối cùng... cuối cùng… vẻ đẹp khuynh thành như thế, là họa chứ không phải là phúc..."
Nam Ngụy Tử chấn động mạnh, kinh ngạc nhìn Nam Vương phi.
"Nhưng mà... Ngụy Tử, con vĩnh viễn là đứa con gái mà mẫu phi yêu thương nhất..." Nam Vương phi cười nói ra câu này, đôi mắt cũng từ từ nhắm lại.
Nam Ngụy Tử nhắm mắt, nước mắt chảy xuôi xuống... Cuối cùng nàng cũng không ngăn được gì cả, nhìn từng người hộ vệ rơi máu ngã xuống đất, nhìn từng gương mặt nhuốm máu trên đất, nhìn bọn họ ai cũng mở trừng mắt, mỗi đôi mắt giống như đang trừng phạt nàng.
Máu chảy thành sông, nàng đã nhìn thấy tất cả, nhưng nàng cũng không làm được gì cả. Rõ ràng đã nhìn thấy trước hết thảy, nhưng nàng cũng không thể nào ngăn cản được.
Phụ Vương đã chết, mẫu phi đã chết, hộ vệ trung thành đã chết, nô bộc vô tội đã chết, mà nàng thì bất lực.
Sớm biết thì sao? Nàng không cách nào làm được gì.
Đau thương nhắm mắt lại, bản thân nàng bất lực yếu đuối.
"Tỷ..." Ống tay áo bị nắm chặt, nàng trợn mắt nhìn về phía muội muội, nàng thấy trong mắt muội muội sợ hãi, tay muội muội run rẩy, nhưng cánh tay của muội ấy vẫn gắt gao ôm tiểu đệ, che chở tiểu đệ, không để cho tiểu đệ thấy những cảnh tàn khốc trước mắt.
Muội muội của nàng! Rõ ràng là sợ hãi nhưng nước mắt vẫn đọng nơi khóe mắt, nhẫn nhịn không rơi xuống. Rõ ràng sợ hãi nhưng cánh tay vẫn nắm chặt lấy tay áo của nàng, như nói cho nàng biết không phải sợ.
Nam Ngụy Tử nhoẻn miệng cười, nắm tay muội muội "Nhạc nhi, đừng sợ, bảo vệ tốt cho Vũ nhi". Đúng vậy, nàng còn có đệ muội, nàng đã mất đi tất cả, nhưng tuyệt đối không để mất đi bọn họ.
Mắt tím khôi phục vẻ trấn định nên có, nàng trầm lặng đứng trước người muội muội, nắm chặt ống tay áo, nàng biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
"Thánh chỉ đến"
Đến rồi!
Nam Ngụy Tử quỳ xuống, rủ mắt trông chờ.
Liếc nhìn ba người quỳ xuống, Thường công công cất giọng nói the thé "Phụng thiên thừa lệnh, hoàng đế chiếu rằng: Nam Vương gia thông địch phản quốc, tội không thể xá, theo như quốc pháp tru vi cửu tộc, nhưng thánh thượng nghĩ đại tộc Nam thị đời đời trung thành, vì triều đình lập được không ít công lao hạng mã. Mà Nam Vương gia và Nam Vương phi đã