Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323621

Bình chọn: 7.00/10/362 lượt.

hẳm, cô nói khẽ:

“Vả lại, bằng ấy năm rồi, anh vẫn có thể nhận ra em, Việt Xán thiếu gia, em rất cảm động.”

Vòng tay càng xiết chặt!

Diệp Anh đau tái mặt.

“Tại sao em có thể ở đây?” Giọng nói trầm trầm, u uẩn, vòng tay nóng ấm,

Việt Xán nhìn cô đăm đăm, tay vẫn ôm riết cô, “Tại sao tên em lại là

‘Diệp Anh’? Có phải em đến đây là để tìm anh? Nhưng tại sao lại ở bên

Việt Tuyên?”. Anh tưởng rằng anh đã quên được cô, chuyện ngày xưa chỉ là thoảng qua tựa phù vân của một thời thơ trẻ và anh cũng không còn là

cậu thiếu niên hổn hển ghì chặt cô bên khóm tường vi ngày nào nữa.

Quãng thời gian sáu năm, trái tim anh đã trở nên rắn lạnh.

Hơn nữa, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô qua ảnh chụp điện thoại, cho dù

vẻ ngoài của cô đã có chút đổi thay, nhưng anh vẫn nhận ra.

Cô ấy đã trở lại.

Nỗi đau rợp đất kín trời, mối hận chất chứa, ngút ngàn, anh đã khiến cô rơi vào vực thẳm, từ đó chính anh cũng neo lại ở nơi đen tối nhất của vực

thẳm ấy.

“Em đến là để tìm anh.”

Cơ thể mềm mại dựa vào ngực Việt Xán, gương mặt xinh đẹp, đau đáu nhìn anh:

“Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi giờ, mỗi phút em đều nhớ anh. Chỉ có

điều, bây giờ anh như áng mây xa vời tận tầng không, đâu phải người bình thường để em có thể tùy ý nương dựa, em đành tiếp cận Nhị thiếu gia

trước, để chờ cơ hội đến bên anh.”

Việt Xán chăm chú nhìn cô.

Ánh mắt bất chợt thất thần, nhưng chỉ thoáng qua, anh cười khẽ mấy tiếng,

ánh mắt lại trở nên sắc lạnh. Anh từ từ áp lại gần như mang theo mối họa nguy hiểm, hôn lên má cô. Sống lưng cô đột nhiên cứng đờ, vẫn đứng im,

vẫn đau đáu nhìn anh với ánh mắt da diết, như chan chứa tình cảm êm đềm.

“Bây giờ anh đang hoài nghi, phải chăng anh đã nhận nhầm người”, in môi lên

má cô rất lâu, Việt Xán gần như thì thầm, “Nhiệt tình như vậy, nhưng lại đang nói dối, vậy làm sao có thể biết anh là bông tường vi bé nhỏ nhưng đầy gai?”.

Gió đêm se lạnh.

Cô khẽ cười, không né tránh,

cũng không nói lại, cơ hồ bất luận anh làm gì, cô cũng nghe theo. Ôm tấm thân mát rượi, mềm mại của cô, bờ vai tuyệt đẹp đang hiện lên trước mặt Việt Xán, trên làn da trắng sữa, vết cắn cũ của một người khác vẫn mờ

mờ in dấu. Anh nhìn vết cắn đó, trong mắt như có ngọn lửa bỗng bùng

cháy.

Đẩy mạnh cô ra!

Việt Xán bước đến trước bụi tường vi dại, ngón tay khẽ vuốt những cánh hoa đỏ thẫm, trong giọng nói chứa

đựng sự tàn nhẫn, cố gắng kiềm chế:

“Em định làm gì, anh biết rất rõ.”

Diệp Anh khẽ mỉm cười:

“Đúng, không giấu được anh.”

“Nếu anh không ở đây, em muốn làm gì anh đều không can thiệp, thậm chí anh

có thể sẽ giúp em”, ngón tay gạt nhẹ giọt sương đọng trên cánh tường vi, giọt nước lấp lánh ươn ướt ngón tay anh, “… nhưng Tạ thị, không phải là bàn đạp của em”.

“Nhà họ Tạ đã mắc nợ em, không phải sao?”, nét mặt cô dửng dưng.

Im lặng một lát, Việt Xán nói:

“Sâm Minh Mỹ sẽ là vị hôn thê của anh.”

Diệp Anh cười:

“Xin chúc mừng.”

“Vì thế, anh không muốn thấy em chà đạp cô ấy”, vân vê đầu ngón tay ướt hơi sương, Việt Xán nói, nét mặt không biểu cảm.

Cô lại cười:

“Sâm tiểu thư không phải là kẻ thù của em, tại sao em phải chà đạp cô ấy?”

Việt Xán nhíu mày.

“Mà anh cũng không phải là kẻ thù của em”, trong màn đêm, mùi hương hoa

tường vi ngào ngạt, cô bước đến, cầm tay anh, đặt lên trên trán mình,

“Mặc dù anh đã thất hứa với em, Xán…”.

Đầu ngón tay anh vẫn còn lưu mùi hương tường vi.

Những ngón tay mát lạnh.

Cô cầm những ngón tay ấy đặt lên vết sẹo dài dưới chân tóc nơi góc trán. Ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm ngước nhìn anh:

“Hồi đó, em vẫn một mực đợi anh, nhưng anh không bao giờ đến, hoa tường vi

ngoài cửa sổ đã nở hết, anh vẫn không đến. Anh nhìn xem, vết sẹo dài như vậy. Đêm hôm ấy, em đã bị ông ta đẩy ngã vào cạnh bàn, chảy rất nhiều,

rất nhiều máu, máu tươi tràn xuống khiến em không thể nào mở mắt, đến

tận lúc đó, em vẫn mong anh đến.”

Vết sẹo ấy hơi lồi và rất dài.

Hai đồng tử trong mắt Việt Xán tối sầm, ngón tay khẽ run, cô vẫn giữ chặt anh, không để anh nhích ra, dù chỉ một chút!

“Em đã hận anh, Xán à.”

Lòng nặng trĩu, cô nói như than thở:

“Hai năm đầu ở trong đó, em hận anh, hận anh vô cùng”, đôi mắt đen tĩnh lặng như giếng sâu, cô nhìn thẳng vào mắt anh, “… nhưng, Xán, em không muốn

trở thành kẻ thù của anh, em cũng không muốn anh trở thành kẻ thù của

em. Em cần Tạ gia, em cần ai đó giúp đỡ”.

“Giúp em vào tập đoàn Tạ thị?”

“Đúng.”

“Nếu em trực tiếp đến tìm anh, anh không thể không giúp em.” Trong đầu bỗng

hiện ra cảnh tượng cô dựa vào người Việt Tuyên, Việt Xán chớp mắt, giật

mạnh tay khỏi tay cô, “Bây giờ em đã chọn Nhị thiếu gia, không phải

sao?”.

“Đó là bởi vì, bên cạnh anh đã có Sâm tiểu thư”, cô thở

dài, “Em nghĩ, đã có Sâm tiểu thư, anh sẽ không còn nhớ em là ai. Vì

thế, em không dám tin anh lần nữa”.

“Ha ha ha ha!”

Việt

Xán bật cười to, cười điên dại như hoàn toàn không bận tâm có thể có

người đi qua hoa viên lúc đó, cười như cậu thiếu niên ngông cuồng, bất

kham sáu năm về trước. Anh cười trong mấy phút rồi ánh mắt rời khỏi mặt

cô, nói vẻ giễu cợt:

“Được, anh có thể giả b


Old school Swatch Watches