Insane
Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323825

Bình chọn: 8.00/10/382 lượt.

ồ nó thuộc về miền ký ức xa xôi của ngày xưa.

“Được.”

Việt Tuyên lắng nghe âm thanh truyền ra từ chiếc điện thoại di động. Bên

ngoài cửa sổ, tường vi hồng phấn nhuộm ánh hoàng hôn, vô cùng dịu dàng,

từng cánh hoa xinh đẹp như đang thầm thì nói.

“Được, tôi biết rồi.”

Hàng mi Việt Tuyên rủ bóng.

Đứng cạnh xe lăn, Tạ Phố có thể nhìn thấy khuôn mặt cúi thấp của Tuyên, xanh xao, đẹp tao nhã. Trong ống nghe, truyền đến giọng nữ dịu dàng như

nhuộm ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

“Không cần về vội”, kéo tấm mền kẻ ô màu xanh phủ trên đầu gối, Việt Tuyên hạ giọng nói: “Tôi rất tốt… yên tâm đi đi”.

Trong chiếc xe Bentley màu đen, cuộc gọi đã kết thúc. Diệp Anh nhìn máy di

động trong tay, rồi cất vào túi xách. George từ hàng ghế trước, ngoái

đầu, giễu cợt: “Gọi xong điện thoại cho người tình rồi hả? Giọng ngọt

như thế, cố tình diễn phải không?”.

Diệp Anh giật mình, bất an nhìn George, lắp bắp nói:

“Cậu… cậu…”

“Sợ gì chứ, đồ nhát gan”, George phớt lờ, hừ một tiếng, “Cho dù bị sa thải

như Helen, cũng có rất nhiều công ty tranh nhau mời tôi. Nhưng, Diệp

tiểu thư, chỉ vì vài câu câu nói của Helen mà cô loại bỏ cô ấy, e là quá hẹp hòi. Cô ấy chỉ nói sự thật, không phải sao? Nếu không phải là do

quan hệ với Nhị thiếu gia, sao cô có thể vừa vào công ty đã được bổ

nhiệm làm phó giám đốc bộ phận thiết kế?”.

“Sao? Tôi sa thải Helen ư?”

Diệp Anh nhướn mày, cười ngất nói.

George ngây người.

Tracy cũng ngây người.

“Diệp tiểu thư, chúng tôi hiểu lầm cô đúng không?”, Tracy ngơ ngẩn nói, “Cô

đừng để bụng, công ty có những lời đồn kỳ lạ, trong đó cũng có rất nhiều chuyện không đúng”.

“Cứ coi là tôi đi, thì đã sao.”

Diệp Anh liếc Tracy, cười khẩy, nói:

“Đã biết tôi như thế, cần gì phải nói thẳng vào mặt nhau những lời khó nghe như vậy, cô ta nên tự giác xin thôi việc mới phải. Mặc dù thêm một

người như cô ta, cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi, nhưng cô ta ra đi, không

khí sẽ càng yên tĩnh hơn, cũng là điều tốt.”

Tracy lộ vẻ băn khoăn.

Diệp Anh vỗ nhẹ tay cô, nói:

“Tôi không quan tâm những lời đồn đâu, sau này cô cũng đừng quan tâm, tập trung tinh lực vào công việc thiết kế đi.”

Tracy gật đầu.

“Tôi thật không hiểu”, George nhìn Diệp Anh như nhìn một quái vật, “Với khả

năng của cô, hoàn toàn có thể từng bước đi lên, hà tất phải dựa vào đàn

ông”.

Diệp Anh cười, không nói.

Từng bước đi lên, bắt đầu

từ trợ lý thiết kế, chịu đựng hết năm này sang năm khác, hy vọng có một

cơ hội thể hiện bản thân, gắng sức vươn lên ư?

Sáu năm trước, cô đâu có thể suy nghĩ như vậy.

Bây giờ…

Không, cô sẽ không lãng phí thời gian cho những chuyện đó nữa.

Buổi tiệc chào mừng Diệp Anh, đa số các đồng sự đều đến dự. Đầu tiên là dùng bữa tối ở khách sạn năm sao, không khí nóng dần theo từng ly từng ly

rượu hồng. Sau bữa tối, mọi người đổi địa điểm đến một nhà hàng mở cửa

thâu đêm. Ở đó Sâm Minh Mỹ đã đặt một phòng sang trọng nhất, rộng rãi

nhất, diện tích hơn trăm mét vuông.

Ánh đèn quay cuồng, rực rỡ.

Âm nhạc đinh tai dồn dập.

Trên bục có chuyên viên pha rượu, chăm chú pha từng ly whisky.

Diệp Anh cũng nhảy vào đám đông khiêu vũ như mọi người, nhảy vài điệu, người toát mồ hôi. Trong ánh sáng quay cuồng, cô trở về quầy, gọi một ly

martini, chầm chậm uống. Rồi các nhà thiết kế khác cũng lần lượt đến

ngồi bên cô, vui vẻ chuyện trò như bạn lâu năm, không có bất kỳ khoảng

cách nào.

Đến khi tiếp chuyện hết lượt các nhà thiết kế.

Cô đã uống cạn năm ly martini.

Trong người hơi nóng, hơi men chếnh choáng, Diệp Anh đưa mắt nhìn ra, thấy

Tracy đang thẫn thờ một mình ngồi góc đi văng, trong tay là ly nước hoa

quả, có vẻ không biết làm gì. Cô cầm ly martini, thong thả đi đến, ngồi

bên cạnh.

Tracy ngượng nghịu cười với cô.

Cô hướng về Tracy nâng ly, nhưng không nói gì.

George đã uống hơi nhiều, anh ta độc chiếm micro, hát hết bài này đến bài

khác. Lại thêm một số trợ lý thiết kế mới đứng ngoài cổ vũ kích động,

George cởi phăng áo sơ mi, lộ ra vòng eo gầy rắn chắc. Trong ánh sáng

chao đảo, chiếc khuyên ở quầng vú và rốn lóng lánh phát sáng, anh ta uốn éo lắc người như có một sức gợi dục ma quái.

Không khí trong vũ trường lên tới đỉnh điểm.

Sâm Minh Mỹ đi đến, ngồi cạnh Diệp Anh.

“A Anh, đã quen hết chưa”, trong tay là ly Puerto Viejo (rượu vang Chile), Sâm Minh Mỹ mỉm cười nói với Diệp Anh: “Nếu có bất cứ chuyện gì đều có

thể đến tìm tôi, tôi rất vui lòng giúp cô”.

“Cảm ơn.”

Diệp Anh mỉm cười, nâng ly với cô, sau đó nói:

“Nghe nói công ty chuẩn bị khai thác thị trường may đo thời trang nữ cao cấp, không biết tôi có cơ hội tham gia?”

Sâm Minh Mỹ thong thả nhấp một ngụm Puerto Viejo.

“Cô có hứng thú không?”

Cô mỉm cười nhìn Diệp Anh.

“Tôi rất hứng thú”, Diệp Anh mỉm cười.

“Được rồi, tôi sẽ thu xếp.”

Ngón tay Minh Mỹ nhẹ nhàng lần theo gờ ly rượu.

Trong tiếng nhạc ồn ào, cửa phòng lại mở, sự xuất hiện bất ngờ của Việt Xán

đẩy không khí vũ trường lên đỉnh điểm. Đèn bảy màu quay cuồng loang

loáng, thân hình cao lớn, khuôn mặt sáng ngời với những đường nét cứng

cáp, vừa tuấn tú vừa quyến rũ mê hồn. Chiếc áo ves