
ào hết, chỉ là máu đỏ, là một vực thẳm chứa đầy máu đỏ như đang đợi
dìm cô xuống.
“Không thoát được đâu.”
Trong vũng máu, người mẹ đã chết bỗng từ từ mở mắt, nói với cô:
“Mày hại chết nó, mày không thoát được đâu. Diệp Anh, người mày đầy tội lỗi, đừng trách ai, chỉ có mày là đứa đáng bị nguyền rủa…”
Kinh hoàng!
Ngực phun đầy máu, ngập đất ngập trời, hơi thở hổn hển, máu đông nhớp nhúa
ngột ngạt, lồng ngực căng phồng như rơi xuống vực thẳm. Cô sợ hãi, giãy
giụa, không phải, không phải, cô muốn khóc, cô nắm chặt tay mẹ, không
phải…
A!
Diệp Anh kinh hãi sực tỉnh.
Mồ hồi chảy
ròng ròng trên cổ, hơi thở hổn hển, cô chợt nhận ra mình đang nắm chặt
tay Việt Tuyên. Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra Việt Tuyên đã thức, đang lặng lẽ nhìn cô.
“Có lẽ em bị ngoẹo cổ, vừa gặp ác mộng.”
Cô
cười cười, nói lời xin lỗi, rồi đặt tay anh vào trong tấm chăn mỏng.
Nhìn thấy mắt anh không có vẻ buồn ngủ, cô mang đến một cốc nước, nói:
“Anh uống chút nước không?”
“… Được.”
Ngồi dậy uống mấy ngụm nước, Việt Tuyên hỏi:
“Buổi tiệc có vui không?’
“À, cũng vậy thôi”, cô đưa cốc nước, cười vơ vẩn, “Em uống chút rượu, Tạ Bình ngửi thấy mùi rượu hình như không hài lòng lắm”.
Môi Việt Tuyên hơi nhếch.
“Anh cười phải không?”, Diệp Anh kinh ngạc ghé lại gần, “Thật khó thấy. Mà anh cười rất đẹp, chẳng trách tiết kiệm nụ cười thế”.
Nhìn cô cố tình pha trò như trẻ con, môi anh lại nhếch lên, giơ tay nắm lấy tay cô.
Lúc này Diệp Anh thực sự sửng sốt.
“A Anh.”
Đây là lần đầu tiên Việt Tuyên gọi tên cô, giọng êm đềm như ánh trăng ngoài cửa sổ, thấy cô ngây người, anh thở nhẹ một hơi, nói:
“A Anh, sao không về giường của cô mà ngủ?”
“Giường của em?”, Diệp Anh ngoái đầu nhìn chiếc giường mới kê thêm trong phòng. “Nó cách xa quá, cứ gục xuống giường anh thế này, có thể nghe thấy hơi
thở của anh, em sẽ ngủ ngon hơn.”
“Cô sẽ gặp ác mộng.”
“Chỉ hơi bị ngoẹo cổ thôi mà”, cô giải thích.
Việt Tuyên lắc đầu.
“A! Thực ra em có cách này”, mắt cô bỗng sáng lên, “Nếu anh đồng ý thì để
em ngủ cùng giường với anh, như vậy em sẽ ngủ ngon hơn, lại không bị
ngoẹo cổ nữa”.
“Thế nào, cách hay đấy chứ!”
Nhìn người anh cứng đờ, cô được đà lấn tới, sóng mắt lóng lánh, nụ cười gian giảo nài nỉ:
“Thôi nào, Nhị thiếu gia, cho em ngủ cùng giường với anh đi, được không?”
Đêm khuya.
Ánh trăng tĩnh lặng.
Tường vi hồng phấn ngoài cửa sổ nhuốm sương đêm.
“Được.”
Khi nghe thấy câu trả lời của Việt Tuyên, Diệp Anh cơ hồ không dám tin vào
tai mình. Mãi đến khi cô đã thực sự nằm bên anh, cùng gối chiếc gối dài
của anh, cùng đắp tấm chăn mỏng với anh, cảm nhận được hơi ấm từ anh,
lắng nghe được hơi thở của anh…
“Tại sao?”
Xoay người lại, nhìn khuôn mặt Việt Tuyên trên chiếc gối trắng muốt chỉ cách mặt mình
một hơi thở, Diệp Anh băn khoăn. Từ trước đến giờ anh luôn trầm tư xa
cách, sao đột nhiên lại cho phép cô đến gần như thế.
“Đã nghĩ thông một số chuyện.”
Việt Tuyên lặng lẽ nói, hàng mi đen che khuất ánh mắt anh.
“A! Tốt quá!”, cô cười khe khẽ, ôm cánh tay anh, ghé mặt lại gần, “Có nghĩa là, anh đã quyết định chấp nhận em phải không?”.
Việt Tuyên “Ừ” một tiếng.
“Vậy ngày mai đổi cái giường rộng hơn nhé”, cô nhắm mắt, khẽ khàng dựa vào
cánh tay anh, thầm thì “Em sợ là em sẽ chen phần giường của anh”.
*
* *
Lão thái gia từ Thụy Sỹ về nước là một sự kiện lớn của Tạ thị.
Mấy năm trước, Lão thái gia đã trao công việc của tập đoàn cho Đại thiếu
gia và Nhị thiếu gia. Đại thiếu gia đảm nhiệm chức tổng giám đốc điều
hành của tập đoàn, Nhị thiếu gia tạm thời giữ cương vị chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn, còn ông ẩn cư ở nước ngoài như con chim hạc
hoang dã. Nhưng sau khi Nhị thiếu gia bị tai nạn, việc phân định quyền
lực của tập đoàn có một số thay đổi.
Mảng thời trang vốn do Nhị
thiếu gia điều hành đã do Đại thiếu gia tiếp quản, lại thêm Sâm Minh Mỹ
được Lão thái gia rất mực sủng ái cũng quay sang đầu quân cho Đại thiếu
gia, vì vậy Đại thiếu gia trong thời gian ngắn đã nắm quyền độc tôn.
Cuộc tranh đấu giữa Tạ Hoa Lăng và Đại thiếu gia cũng ngày càng quyết
liệt.
Nội bộ tập đoàn đua nhau dự đoán, chuyến về nước lần này
của Lão thái gia sẽ có ảnh hưởng lớn đến việc phân bổ quyền lực trong
nội bộ gia tộc.
Sáng thứ Hai.
Trong cuộc họp
thường lệ của phòng thiết kế, Sâm Minh Mỹ tuyên bố, tập đoàn quyết định
tiến quân vào thị trường thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ và
chính thức đi vào lĩnh vực mũi nhọn của giới thời trang cao cấp.
Các nhà thiết kế vừa ngạc nhiên vừa phấn khởi.
Đây là dự án mà họ hy vọng từ lâu.
Thời trang cao cấp dành cho nữ vốn là lĩnh vực đỉnh cao của thị trường thiết kế thời trang, những bộ trang phục sang trọng hoàn mỹ độc nhất vô nhị
sẽ không sản xuất hàng loạt theo kiểu công nghiệp mà được may đo riêng
cho mỗi quý bà. Có thể thoải mái sử dụng những phụ trang quý hiếm, sang
trọng và đắt tiền như tơ lụa, thạch anh, kim cương, ngọc trai. Việc đó
sẽ khiến các nhà thiết kế có thể phát huy tài năng sáng tạo và trí tưởng tượng của mình, khiến họ có cơ hội đứng trên bục chữ T để giới thiệ