
u
tác phẩm trước công chúng.
“Hiện nay, thị trường trong nước đã có các hãng thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ có tiếng như Giang Nam Xuân, Aly’s, Phong Cách, T&P”, Sâm Minh Mỹ lật tập tài liệu trong
tay, “Nhưng nhìn chung, tổng thị phần của họ cũng không lớn lắm. Mục
đích chúng ta tạo ra thương hiệu thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ là lấy đó làm bàn đạp tạo nên tầm ảnh hưởng của tập đoàn Tạ thị đối với giới thời trang quốc tế”.
Các nhà thiết kế phấn khởi thì thầm bàn tán.
Trong giới thời trang quốc tế, bục chữ T một thời gian dài bị các nhà thiết
kế của Pháp, Italia, Mỹ chiếm giữ, còn các nhà thiết kế trong nước rất
ít có cơ hội lộ diện.
“Do tập đoàn rất coi trọng dự án này, cho
nên tôi sẽ đích thân điều hành”, Sâm Minh Mỹ liếc nhìn các nhà thiết kế
trong phòng, “Tôi sẽ là người thiết kế số một của dự án này, thương hiệu này tạm thời lấy tên là…”.
Diệp Anh ngẩng đầu.
Sâm Minh Mỹ mỉm cười nói:
“Sâm.”
Hàng mi Diệp Anh động đậy, mắt hơi cúi nhìn xuống.
“Ngoài ra, Liêu Tu và Quỳnh An cũng nằm trong ban thiết kế, danh sách những
người phối hợp trong các khâu chế bản, thi công, mấy ngày nữa sẽ công
bố”, Sâm Minh Mỹ hơi ngập ngừng, lại tiếp, “Còn công việc thông thường
khác của phòng thiết kế sẽ do…”.
Ánh mắt dừng lại trên người Diệp Anh.
Rồi lại chuyển dịch.
Dừng trên người Jason, một thiết kế gia đứng tuổi.
“…. Jason phụ trách”. Sâm Minh Mỹ nâng cốc cafe bằng gốm trơn, nhấp một
ngụm, rất lịch thiệp nói vói Diệp Anh, “A Anh, dù cô mới vào tập đoàn
không lâu. Nhưng nếu có thể, mong cô giúp đỡ giúp Jason”.
Kết thúc cuộc họp, trở về phòng thiết kế của Diệp Anh.
“Đây chính là cơ hội mà cô đã hứa?“, gân cổ, phẫn nộ nhìn Diệp Anh, George
giận run người, cánh mũi phập phồng, “Mỗi ngày theo cô, đến ngồi ở đây
đã vô vị đến mốc meo, tôi đúng là điên nên mới tin lời cô!”, nói xong
anh ta quay đầu, đóng sập cửa!
Hai ngày sau đó, George không đi làm.
Tracy hằng ngày ngoài những lúc cắm cúi vẽ phác thảo, lại ngây người nhìn
Diệp Anh, trong khi các nhóm thiết kế khác bận rộn đến mức không có lúc
rảnh nói chuyện, chỉ có ở đây dường như bị quên lãng. Hôm nay, Diệp Anh
cũng ra về từ sớm.
Trở về Tạ gia, Diệp Anh tắm rồi thay quần áo
cho Việt Tuyên, lấy khăn bông lau khô tóc cho anh, lại giúp anh mặc lễ
phục dành cho buổi tiệc tối. Bộ lễ phục màu đen, sơ mi trắng màu ngọc
trai, cổ quàng khăn tơ màu xám nhạt. Ngồi trên xe lăn, khuôn mặt Việt
Tuyên rạng ngời mà thanh tú, tuấn nhã mà trầm lặng.
“Thế này được chưa?”
Chạm vào tay anh, thấy hơi lạnh, Diệp Anh vẫn chưa yên tâm. Tuy dạo này sức
khỏe Việt Tuyên phục hồi rất tốt, mỗi ngày có thể ngồi xe lăn khoảng một giờ, nhưng bữa tiệc mừng thọ lão thái gia hôm nay đông người lại ồn ào.
“Được rồi.”
Việt Tuyên nắm tay cô, ngước lên nói:
“Cùng đi với tôi.”
“…”
Diệp Anh ngây người, sau khi Tạ lão thái gia về nước, ông còn đi gặp gỡ bạn
bè cũ chưa vội về nhà ngay. Bữa tiệc mừng thọ tối nay cũng là lần đầu
tiên Lão thái gia trở về biệt thự họ Tạ sau một thời gian dài ẩn cư ở
nước ngoài.
“Tôi muốn chính thức giới thiệu em với ông nội.”
Việt Tuyên nắm tay cô, nhẹ nhàng nói.
Tối đó, trước biệt thự họ Tạ, nườm nượp các loại xe hơi cao cấp, những nhân vật nổi tiếng các giới đều có mặt, rất nhiều người ở nước ngoài cũng cử người thân đến chúc thọ Lão thái gia. Tạ Hoa Lăng trong bộ trang phục
truyền thống màu nâu lộng lẫy, đeo bộ trang sức ngọc phỉ thúy quý giá,
miệng tươi cười theo sát bên cha, không rời nửa bước.
Phòng tiệc
được bài trí theo kiểu Đông Tây kết hợp. Trên bức tường phía sau sân
khấu nhỏ là một chữ “Thọ” cực lớn, sáng rực ánh vàng do một nhà thư pháp nổi tiếng tự tay viết tặng. Những màn trình diễn tuyệt hảo của các vũ
sư điêu luyện khiến không khí bữa tiệc càng thêm tưng bừng náo nhiệt.
“Tạ công, chúc ông sống lâu trăm tuổi, phúc như Đông hải, ha ha ha!”
Giọng của Thái Thiết, kẻ đứng đầu băng đảng xã hội đen mấy chục năm, vang như chuông. Hôm nay ông ta vận com lê thẳng nếp, nhưng những đường săm
nhằng nhịt trên cổ trái vẫn khiến ông ta vô cùng lạc lõng so với khung
cảnh bữa tiệc này.
“A Thiết, dạo này làm ăn vẫn tốt chứ?”, Tạ lão thái gia Tạ Hạc Phố tóc bạc trắng nhưng sắc diện hồng hào, tinh thần
vẫn minh mẫn sáng láng, “Còn nhớ năm xưa tên tiểu tử ngươi còn kề súng
vào đầu ta, bây giờ được như thế này ngươi cũng quá giỏi rồi đấy!”.
“Ha ha ha, lúc đó tôi còn trẻ không hiểu biết gì”, Thái Thiết cười, lại nói tiếp, “Tạ công, đây là cô con gái bất tài của tôi, nó vẫn còn kém hiểu
biết hơn tôi năm xưa, sau này nhờ Lão thái gia chỉ giáo cho”. Sau lưng
ông ta là Thái Na người bó chặt trong bộ đồ đen, tóc ngắn dựng ngược,
mặt mờ ám.
“Mau chào ông đi!”
Thái Thiết đập tay vào gáy Thái Na!
Thái Na nghiêng đầu né, mắt liếc nhanh nhìn cha, mặt không biểu cảm nhìn Tạ Hạc Phố, nói:
“Chào Tạ công!”
Tạ Hạc Phố vuốt râu cười, nói với Thái Thiết: “Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử”.
“Tạ công”, lúc này, Dương Thận tổng giám đốc khu đại Trung Hoa của tập đoàn Hoàn Vũ dẫn theo một chàng trai trẻ, khôi ngô đẹp trai đến mức