pacman, rainbows, and roller s
Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324825

Bình chọn: 7.00/10/482 lượt.

ếp hoặc phát

lại, chiếc thảm đỏ mà các ngôi sao bước lên trong lễ trao giải, vốn là

chiến trường cạnh tranh của các hãng thời trang lớn nhất thế giới, lần

này ‘Sâm’ dự định tham gia.”

Nói

xong, Sâm Minh Mỹ ra hiệu cho trợ lý, luồng ánh sáng từ ống kính máy

camera chiếu lên màn chiếu trong phòng, hiện ra một bức ảnh.

Cô gái rất đẹp trong bộ đầm lễ phục buổi tối, hoa văn như da báo, thịnh

hành nhất trong năm, bó sát thân hình hoàn mỹ gợi cảm, bộ ngực căng tràn mê đắm, mớ tóc dài uốn nhẹ chấm sát vòng eo nhỏ tròn trịa, cả con người vừa hoang dã vừa gợi cảm lại bội phần xinh đẹp.

“Đó là Phan Đình Đình.”

Đứng thẳng người, Sâm Minh Mỹ cười mỉm, giới thiệu với mọi người.

“Phan Đình Đình do tham gia bộ phim “The Sopranos” của đạo diễn David Chase

người Mỹ, lần đầu tiên được công chiếu trên kênh truyền hình HBO, và cô

ta được đề cử cho giải dành cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất giải tại

buổi lễ trao giải Quả cầu vàng năm nay, và chắc chắn cô ta sẽ xuất hiện

trong lễ trao giải lần này. Nếu Phan Đình Đình mặc trang phục do ‘Sâm’

thiết kế xuất hiện trên thảm đỏ Hollywood, không chỉ hình ảnh của ‘Sâm’

sẽ nâng lên rất nhiều, mà còn giúp ‘Sâm’ chính thức tiến quân vào thị

trường thời trang quốc tế !”

“Xin lỗi.”

Lúc đó, Diệp Anh đột nhiên ngắt lời Sâm Minh Mỹ đang tràn trề hưng phấn.

Sâm Minh Mỹ hơi ngây người, ngoảnh về phía Diệp Anh, các ủy viên hội

đồng quản trị cũng tỏ vẻ ngạc nhiên không kém.

“Chúng tôi hình như cũng trùng ý tưởng với Sâm tiểu thư.”

Diệp Anh khiêm nhường nói:

“Về giải Quả cầu vàng, MK cũng chuẩn bị mời Phan tiểu thư đến thử trang

phục, MK muốn mời cô ấy mặc trang phục do MK thiết kế xuất hiện trong lễ trao giải.”

Phòng họp im phăng phắc.

Các thành viên hội đồng quản trị nhìn nhau, Sâm Minh Mỹ mặt cứng đờ, tái

mét, Diệp Anh mặc dù thái độ có vẻ khiêm nhường, nhưng dường như tuyệt

đối không có ý nhượng bộ. Ngồi trên ghế da màu đen, Việt Xán nhếch mép,

chẳng trách vừa rồi cô ta thản nhiên ngồi yên như vậy, thì ra đã chủ ý

chờ đợi Sâm Minh Mỹ ở đây.

“Diệp tiểu thư, cô muốn thể hiện sáng kiến, tôi có thể giúp cô”, đờ người trong

giây lát, Sâm Minh Mỹ vẫn mỉm cười ý tứ, chỉ có giọng nói mang chút châm biếm, “Nếu không, khi ‘Sâm’ vừa nêu phương án, MK nghe được lập tức

tranh giành, sau này ‘Sâm’ còn dám giao lưu với MK nữa không ?”

“Sâm tiểu thư cô nhầm rồi.”

Diệp Anh giọng ôn hòa trả lời, vừa ra hiệu cho trợ lý. Trợ lý ôm ra một xấp

tài liệu, phát cho từng thành viên trong hội đồng dự họp một bản. Khi mở ra, họ ngạc nhiên phát hiện, đó là bản kế hoạch giống hệt ý tưởng vừa

rồi của Sâm Minh Mỹ, bên trong cũng là bức ảnh Phan Đình Đình.

“Bản kế hoạch này chúng tôi đã chuẩn bị dự định trình lên trong cuộc họp hôm nay, nội dung công việc đầu tiên của kế hoạch, MK cũng đã bắt đầu tiến

hành. Chỉ có điều, rất xin lỗi, thì ra suy nghĩ của chúng tôi lại trùng

với ý tưởng của ‘Sâm’”, Diệp Anh mỉm cười giải thích.

“Trùng ý tưởng ? Khéo vậy sao ?”, Tạ Hoa Lăng sa sầm mặt, tức giận nói, “… Hay là vừa nghe thấy sáng kiến của người khác liền cướp lấy, như thế là ăn

cắp !”.

“Chúng tôi tin Sâm tiểu thư sẽ không như thế”, như không hiểu lời Tạ Hoa Lăng, Diệp Anh vẫn mỉm cười trả lời.

Uất ức đến tắt thở, nhưng trước thái độ điềm tĩnh của Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ cũng không muốn để mình rơi vào thế yếu. Cố nhẫn nhịn, gắng duy trì nụ

cười, cô nói:

“Vậy là cô không chịu từ bỏ, đúng không ?”

Diệp Anh cười, bình tĩnh nói:

“Thiết nghĩ, chắc Sâm tiểu thư cũng không chịu từ bỏ, đã vậy, hãy để ‘MK’ cạnh tranh bình đẳng với ‘Sâm’, cũng may bất luận ai thành công, đối với Tạ

thị đều là chuyện tốt. Sâm tiểu thư, cô nghĩ thế nào ?”

“Chắc chắn có người để lộ thông tin !”

Cửa văn phòng vừa đóng, Sâm Minh Mỹ đã uất ức tái mặt, không để ý giữ gìn

thái độ thanh lịch vốn có mà hầm hầm phẫn nộ kêu lên: “Em không tin có

sự trùng hợp như vậy ! Đúng lúc em quyết định đi tìm Phan Đình Đình, thì cô ta cũng có suy nghĩ tương tự ?! Rốt cuộc cô ta là hạng người nào ?!

Cái gì cũng muốn cướp ! Không chỉ …”.

Nhìn thấy ánh mắt cười cười của Việt Xán, Sâm Minh Mỹ hơi dừng lại, lát sau

lại tiếp: “… Không chỉ tìm mọi thủ đoạn mê hoặc Tuyên, lại còn nhúng tay vào dự án thời trang cao cấp này ! Tranh giành thời hạn khai trương,

tranh cướp khách hàng ! Cướp ưu thế ! Bây giờ ngay kế hoạch em đã nghiền ngẫm từ lâu, cũng định cướp nốt ! Nhất định em phải tìm ra, kẻ nào đã

làm lộ kế hoạch này của em ! Xán, anh biết rất rõ, em đã liên hệ với

Phan Đình Đình từ lâu, bây giờ tại sao cô ta lại làm thế ?!”.

“Ờ !”

Lơ đãng giở tập văn bản cần xử lý trên bàn, Việt Xán vừa nghe vừa chậm rãi nói: “Giải Quả cầu vàng là một sự kiện được chú ý như thế, có những ý

tưởng giống nhau cũng là thường tình mà”.

“Anh nói gì ?!”

Sâm Minh Mỹ cơ hồ không tin vào tai mình, môi trắng nhợt, sững sờ nhìn Việt Xán, tức giận run người, miệng lắp bắp:

“Anh đang bênh vực cô ta, phải không, Xán ?… Vừa rồi trong cuộc họp, Tạ Phố

đứng ra nói đỡ cho cô ta, anh lại không hề nói giúp em một câu. Anh

giương mắt nhìn em bị người ta chèn