
ba mươi tuổi.” Dịch Văn Trạch cúi
đầu, hoàn toàn giữ lấy môi cô. Khớp hàm Giai Hòa như nhũn ra, chỉ còn nhớ đến
câu sau cùng của anh. Mãi cho đến khi hoàn toàn xâm nhập, anh mới hoàn thành
nửa câu sau: “Nên muốn có con.”
…
Đến cuối cùng, anh rốt cuộc đã bế Giai Hòa đi tắm rửa,
ngay cả mí mắt cô đều dính chặt vào nhau, cả người co mình trong bồn tắm lớn,
thấp giọng thì thào, về sau nhất định phải đi thăm trường quay nhiều hơn, không
thể lâu như vậy mới gặp một lần, đáng sợ…
Ngày hôm sau lúc mặt trời lên cao cô mới thức dậy.
Bởi vì mỏi mắt, lúc đeo kính sát tròng mang theo không
ngừng chảy nước mắt, đỏ lên như thỏ con. Dịch Văn Trạch thực kinh ngạc hỏi em
làm sao vậy? Giai Hòa lập tức phẫn hận nhìn anh, một đêm không ngủ, không đeo
kính nổi nữa.
Lúc hai người đi mua đồ đều tách riêng ra. Giai Hòa
nhìn mà thích liền gọi điện thoại cho anh, nói cho anh phải đi như thế nào,
nhãn hiệu nào, sau đó lại chuyển sang địa phương chiến đấu khác. Vốn nghĩ sau
đó phải bàn bạc một phen, cuối cùng phát hiện anh đều mua sạch, cô chỉ có thể
thật cẩn thận nhớ lại mình đã chọn cái gì, tuyệt đối không nên đề xuất những món
đồ không tác dụng.
Đang mua bình nước, lúc đứng ở tiền sảnh nghỉ ngơi,
bỗng có cuộc gọi từ Tiêu Dư: “Làm cái gì thế?”
“Mua nội thất.” Giai Hòa thành thật khai báo.
“Thật đúng là nhanh đó nha,” Tiêu Dư cảm thán, “Đừng
có mà lần sau gọi điện cho mi là đang kiểm tra thai kỳ đi?” Giai Hòa suýt chút
nữa làm rơi chai thủy tinh, chợt nhớ tới đêm qua, tim đập bùm bùm, chột dạ
không thôi.
“Sáng nay còn nghe nói một cặp vợ chồng ngôi sao vừa
ly hôn, khách hàng của bọn ta giận tím mặt, bảo quảng cáo vừa lên sóng đã ly
hôn, đang thương lượng với công ty bọn ta, yêu cầu người ta bồi thường tiền,”
Bên kia thở dài một hơi, “Nửa năm trước gia đình còn hòa thuận vui vẻ bao
nhiêu, giờ lại như vậy, ta đổ mồ hôi dùm mi đó.”
Cô tựa vào hàng rào, nhìn bên trong tốp năm tốp ba đi
ngang qua.
Từ xa có thể nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang đi vào lầu
hai, tựa hồ như đang nhìn cô chọn đồ dùng. Để tránh nghi ngờ, bên cạnh anh,
ngoài A Thanh còn có vài người khác. Những người bán hàng đều vui vẻ, rất là
nhiệt tình bước lên giới thiệu, còn để vài nhân viên phụ trách việc canh giữ
bên ngoài, ngăn người khác chụp ảnh.
Chỉ nhìn xa như vậy, có cảm giác sao mà cách biệt.
Giai Hòa lắc lắc đầu, đập nát cái vấn đề hoàn toàn
không thực tế này: “Cùng với một người bình thường yêu nhau rồi kết hôn, khắp
nơi người ta đều chia tay ly hôn. Hồi sáng ta còn gặp một người bạn học đã kết
hôn đi tìm sinh viên đó.”
Tiêu Dư đang cười, sau đó ngắt điện thoại.
Trong đại sảnh đang mở một bài hát cũ của Jay Chou. Cô
tựa người vào lan can, cắn miệng bình, cuối cùng chỉ nghe vào một câu: Em
yêu cách anh thuộc về em giữa đám đông người qua.
Thành tích thu được của Vĩnh An đã vượt qua sức tưởng
tượng, Giai Hòa vừa giao xong tập đầu tiên của bộ phim chuyển thể, ở bên kia
đạo diễn Khương đã gọi điện thoại tới, đại ý là muốn quay phần tiếp
theo [1'> của ‘Vĩnh An’. Giai Hòa ôm giường ừ ừ à à, vẫn còn mơ hồ,
ném điện thoại xuống xoay người, lại chui vào trong lòng Dịch Văn Trạch tiếp
tục ngủ.
Ước chừng qua khoảng một phút, mấy câu kia mới lọt
hoàn toàn vào tai cô.
Sau đó ôm lấy tay Dịch Văn Trạch bắt đầu lắc lắc:
“Phần hai, em hận nhất là phần hai.”
Lông mi của người trước mắt khẽ động, nhưng không mở
ra, vươn cánh tay ôm gọn cô vào lòng: “Chào buổi sáng, vợ.” Hơi thở của anh phả
vào bên tai, dường như là lặng yên không một tiếng động đã phong kín toàn bộ âm
thanh của cô. Rất nhanh, điện thoại lại vang lên lần nữa.Giai Hòa thò tay từ
trong chăn, sờ soạng một lúc lâu mới bắt máy được.
Đầu dây bên kia là tiếng Kiều Kiều đang cười: “Chúc
mừng em, có phần hai rồi, thù lao cũng tăng thêm, chị đây phải dựa vào em để
thành nhà sản xuất nổi tiếng.” Giai Hòa sắp thở không nổi, cố gắng ép giọng nói
của mình trở lại bình thường: “Một lát nữa…gọi cho chị.”
Kiều Kiều kinh ngạc: “Sớm như vậy đã làm việc à? Thời
gian làm việc không giống em gì hết.”
Giai Hòa cắn chặt răng, đã không thể nói nên lời, điện
thoại đã bị người bên trên nhận lấy. Giọng nói Dịch Văn Trạch ôn hòa ấm áp,
mang theo sự áy náy xin lỗi: “Vợ của tôi đang tập thể dục buổi sáng, lát nữa sẽ
gọi cho chị sau.”
Trong nháy mắt điện thoại đã ngắt, kích động của Kiều
Kiều suýt chút nữa khiến tai Giai Hòa điếc luôn…
Làm xong thể dục buổi sáng, Giai Hòa trực tiếp muốn
ngủ như chết cho xong, lại chợt nhớ đến hôm nay còn có cuộc họp, chỉ có thể
nghiến răng nghiến lợi rời khỏi giường: “Làm sao bây giờ, phần hai viết như thế
nào, đều đã thành thân sinh con thiên hạ thái bình rồi, chẳng lẽ lại nhảy ra
một em thứ ba nữa?” Trong đầu bắt đầu bay nhanh hình thức lửa nóng kích thích
nội địa yêu thích nhất, rồi chính mình lại cuống lên trước tiên.
Nếu viết như vậy, không bằng đánh chết mình cho rồi.
“Bây giờ bao nhiêu một tập?” Anh lấy một bộ quần áo
sạch sẽ, vừa vặn nước ấm vừa cúi đầu hôn cô.
“Khoảng tám chín ngàn gì đó, còn không đứng đắn nói
chuyện,” Giai