XtGem Forum catalog
Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325153

Bình chọn: 7.5.00/10/515 lượt.

bảo chị tìm được một anh chàng diễn

viên nào đó rất giống Dịch Văn Trạch, không phải chị ỷ mình là biên kịch mà

chèn ép người ta chớ?”

Giai Hòa trầm mặc quay đầu, sự thật chứng minh, lần

khơi thông này đã thất bại.

Cô phải nghĩ cách để mọi người có thể chấp nhận

được…Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, sao lại bắt đầu chuẩn bị để anh vào

cửa nhà rồi…Giai Hòa hoảng hốt, đang muốn mở máy chạy, điện thoại của Dịch Văn

Trạch gọi tới.

Cô chột dạ nhìn mắt em họ, nhỏ tiếng alô.

Cô bé con vốn cũng chẳng thèm để ý tới, vừa nghe tới

giọng nói mềm nhũn của Giai Hòa lập tức hiểu ra, dùng khẩu hình khỏi: Anh ly

hôn?

Giai Hòa trừng mắt nhìn cô bé một cái mới nghe đầu dây

bên kia nói: “Vợ à, em đang làm gì thế?” Cô nhỏ giọng trả lời: “Em đi đón đứa

em họ tan học, đi nhà ông ngoại đón Trung thu.” Dịch Văn Trạch ừ: “Anh đã đặt

vé máy bay xong rồi, 11 giờ đêm nay cất cánh, khoảng 1 rưỡi đến Bắc Kinh.”

Vẫn là chọn chuyến bay đêm nha…

Giai Hòa nhảy nhót, đang lúc ngọt ngào mật mật với

nhau, bỗng nhiên điện thoại bay đâu mất, bị con em họ lấy đi. Con nhóc con kia

vui vẻ hài lòng nói với di động: “Có phải anh rể không ạ, em là em vợ tương lai

của anh, Mục Mục.”

Đang lúc Giai Hòa muốn lấy về, Mục Mục nhanh miệng

nói: “Tết Trug thu mọi người đều ở nhà, là lúc thích hợp gặp người lớn. Anh đến

đây đi, em nói tốt cho anh, dễ ăn nói với mẹ vợ tương lai của anh nữa.” Nói

xong, lập tức thì thầm với Giai Hòa: Giọng của anh rể dễ nghe ghê.

Giai Hòa nghe cô bé nói dở khóc dở cười, nhất thời cũng

không biết nên làm sao bây giờ. Vừa nghĩ thế đã thấy ánh mắt Mục Mục bắt đầu

dại ra, nhìn chằm chằm chính mình, há mồm rồi lại há mồm, sau đó…kêu to một

tiếng, ném điện thoại lại cho cô.

Hỏng rồi…

Cô cầm lấy di động: “Anh nói cái gì với con bé vậy?”

Đầu dây bên kia vô cùng bình tĩnh nói: “Không có gì,

anh chỉ nói hôm nay đáp máy bay đến rất khuya, lần sau mời cô bé đi xem công

chiếu ‘Thịnh Thế’ lần đầu.”

Nghe qua thì quả thực không có gì cả…

Nhưng mà tuyệt đối là cố ý hù dọa người ta…‘Thịnh Thế’

toàn là ngôi sao minh tinh, trong quảng bá phim anh chính là diễn viên chính

đó.

Ngốc cũng có thể hiểu được.

Giai Hòa bảo về nhà nói chuyện sau, ngắt điện thoại

nhìn Mục Mục: “Em đừng làm chị sợ…Không dọa người đến như vậy đi?”

Xong rồi, con bé đã như vậy, nếu thực để cho mẹ biết

được chẳng phải là càng phiền toái hơn sao.

Mục Mục ấn ngực, giơ tay ra hiệu im lặng, tự trấn an

ước chừng nửa tiếng mới sâu kín thở hắt ra một hơi: “Nói cho em biết, có phải

là em nghe nhầm rồi hay không?”

Giai Hòa đau đớn kịch liệt, lắc đầu: “Em không có nghe

nhầm…”

Mục Mục ôm ngực, ai oán nhìn cô: “Em với chị vốn là có

cùng gốc gác tổ tiên, vì sao đến cuối cùng chỉ có chị gặp may hả?”



Giai Hòa ngượng ngùng, quyết định nên im lặng.

Dọc đường đi, Mục Mục hầu như không ngừng truy hỏi

hàng loạt vấn đề vi diệu nào đó khiến Giai Hòa không trả lời kịp. Mãi cho đến

khi cô bé hỏi hai người bắt đầu bùng nổ gian tình như thế nào, cô mới nghiêm

túc nhớ lại, bảo là hình như bắt đầu từ lúc bị tông vào đuôi xe, anh ấy bảo Ngô

Chí Luân làm lái xe cho chị…

“Đợi chút, dừng bên lề đường ngay!” Mục Mục hét lớn

một tiếng, cô vội đỗ lại, suýt nữa bị hù đến chết.

“Em nhớ ra rồi, kỹ thuật lái xe của chị ai ai cũng

biết hết,” Cô bé quyết đoán xuống xe thay đổi vị trí, “Để em lái đi, em cũng

không muốn đã là Trung thu rồi mà không về nhà được,” Cài dây an toàn xong, đôi

mắt sáng bừng bừng nhìn cô, “Rất thần kỳ, cứ như vậy cũng có thể dụ dỗ được đại

minh tinh. Chị, sao chị không thích Ngô Chí Luân hả? Rõ ràng là anh ta đẹp trai

hơn tí.”

Giai Hòa cười nhạt, tên sâu rượu kia làm sao mà so

được với anh rể mày…

Cuối cùng, trước khi bước vào cửa nhà, cô còn vô cùng

nghiêm túc cảnh cáo Mục Mục phải ngậm miệng lại. Con bé đáp ứng ngay, không

thành vấn đề, đưa iPad của chị cho em. Kết quả là, giữa thanh thiên bạch nhật,

giữa ban ngày ban mặt, cô liền bị mất một cái iPad…Toàn bộ buổi tối, ngay cả

lúc gọt hoa quả cô đều bồn chồn bất an nhìn chăm chăm Mục Mục, sợ nó nói hớ cái

gì đó. Mãi cho đến khi chia bánh trung thu về nhà mới xem như có cơ hội thở

phào.

Lúc đi, ông ngoại bỗng nhiên vỗ vỗ đầu nói hôm nay đã

quên coi phim dài tập. Nói xong liền đi bật kênh tivi. Giai Hòa vừa quét mắt đã

choáng váng, là ‘Vĩnh An.’ “Ái cha,’ Mẹ già đặt mông ngồi xuống, “Xem đi, mẹ

cũng coi phim nay, con bé Giai Hòa viết mà bảo nó tóm tắt đoạn sau tí mà cũng

không chịu.”

Trong một thoáng tất cả mọi người đều nhìn cô. Đứa em

họ chỉ chỉ vào Dịch Văn Trạch nói: “Chị à, tiền đồ của chị đó, rốt cuộc cũng đã

ôm được chân thần tượng.” Giai Hòa vừa nhe răng hù nó, Mục Mục lại vô cùng có ý

tứ vỗ vỗ vai thằng nhóc: “Bà chị nhà mình phong hoa tuyệt đại, đâu chỉ đơn giản

là ôm chân người ta như vậy.”

Mọi người chen nhau xem tivi, bởi vì câu này, mắt đều

sáng trưng có thần sắc nhìn Giai Hòa.

Giai Hòa trừng mắt nhìn Mục Mục một cái, chỉ chỉ iPad

vừa bị tổn thất nằm trên bàn. Mục Mục thè lưỡi nhận thua. Vừa bắt đầu, mẹ già

vô cùng nghiêm túc mở lời: “Ai, quả