
tin được không? Người như
vậy mà bại trận dưới tay mi, thế thì yêu ma quỷ quái đều là chuyện mây bay.”
Đến lúc này Giai Hòa mới hiểu được ý tứ của cô nàng,
đá một phát, ‘tâm hoa nộ phóng’ (mở cờ trong bụng) tránh.
Bộ phim mới cuối cùng cũng bắt đầu, coi như Giai Hòa
cũng tạm có thời gian rảnh rỗi. Cũng may bản thân cô không có thói quen vừa
quay vừa viết bản thảo, đều là trước khi tiến hành quay phim đã thu phục hết
thảy. Quãng thời gian đó cô đều dùng xe Dịch Văn Trạch thay vì đi bộ, nhưng vì
quá mắc tiền, cũng ngượng trực tiếp chạy đến công ty kế tác, lần nào cũng chỉ có
thể tìm một bãi đỗ xe xa xa nào đó rồi lại đi bộ qua.
Mỗi lần như thế là người đầy mồ hôi, không biết bao
nhiêu lần bị đạo diễn trêu chọc: Giai Hòa ơi, đưa cho cô thù lao đến thế mà
ngay cả xe cũng tiếc lái à? Cô luôn buồn bực ngồi canh giữ điều hòa, không
ngừng đoán chừng, anh là cố ý đâu, cố ý đâu, vẫn là cố ý đâu…
Cũng may vì có chiếc xe thay việc đi bộ này, tết Trung
thu năm nay, rốt cuộc cô cũng trở thành tài xế của cả nhà.
Kiến thức của mẹ già đối với xe chỉ giới hạn trong
BMW, Mercedes-Benz trên đường, chỉ cảm thấy chiếc xe này ngồi sao mà thoải mái:
“Con gái cưng à, mẹ xem xe này cũng được đó, không thua nếu so với BMW đâu. Lần
trước đi Thượng Hải ngồi cái xe đồ chơi gì đó của con còn phải chỉnh chỗ ngồi
trước mới chui vào được, rất mất sức,” Bà vô cùng rộng lượng từ kính chiếu hậu
nhìn Giai Hòa, “Sau này mua xe này cho mẹ đi, mẹ không chê cũng không quẳng nó
đi đâu.”
Ngài cũng thật biết hàng…
Giai Hòa lệ rơi nhìn mẹ già, không tiếng động bị đả
kích.
Mãi cho đến khi đưa mẹ đến dưới lầu, cô mới bẻ tay lái
đi trường Chính trị Pháp luật.
Cổng trường Đại học toàn xe khủng, tự nhiên cũng biết
hàng. Cô chỉ mới đứng bên cạnh xe có một lát thôi mà còn có người tưởng là tình
nhân tình phụ gì đó, chỉ có thể buồn khổ chui vào xe ngồi chờ…Muộn hơn mười
phút, cô em họ mới đeo túi sách chạy đến, vừa thấy biển số xe xong lập tức rút
di động ra, mãnh liệt chụp không ngừng nghỉ, cuối cùng còn vỗ vỗ của kính xe.
Giai Hòa hạ kính xuống nhìn.
“Chị chị, chụp em với xe chung đi.” Cô em họ trưng đôi
mắt to nhìn, chỉ thiếu điều không khoa tay múa chân sung sướng.
Giai Hòa quẫn: “Lên xe nhanh đi, chụp cái gì mà chụp…”
“Chụp một cái thôi mà.” Cô bé con tung ra đòn làm nũng
sát thủ, Giai Hòa bất đắc dĩ, chỉ có thể xuống xe chụp N tấm cho cô bé mới xem
như dỗ lên xe được. Ai biết vừa ngồi lên, cô em họ lập tức hạ giọng, thở dài
một hơi: “Chị à, ‘điểu thương đổi pháo’ [1'> kiểu gì mà lại xài xe của
tình phụ vậy, có phải đi làm thiếp cho người ta rồi hay không?”
Giai Hòa giật mình một cái, không hiểu nhìn cô bé: “Nói
cái gì đấy?”
Cô em họ vô cùng đau lòng, tiếp tục bày tỏ thái độ:
“Em cũng không ủng hộ ạ, không đúng, là kiên quyết phản đối. Đấy là một con
đường không có cửa quay về, cho dù gả không được thì cũng không thể đi con
đường đó ~ Em gái chị học Luật đó, tuy rằng thể chế của quốc gia chúng ta thực
làm cho lòng người lạnh ngắt, thế nhưng lại hủy bỏ tội trùng hôn. Tuy rằng bây
giờ đạo đức xã hội không có, chấp nhận được hiện tượng này, nhưng mà,” Chính
nghĩa ngất trời, cô bé dừng một tiếp rồi nói, “Em, là một người ủng hộ chế độ
một vợ một chồng vì pháp luật hôn nhân tương lai của mọi người, tuyệt đối không
thể dung tha hành vi này của chị.”
Mấy lời cũ rích này cũng thật đúng là vừa có lý vừa có
căn cứ.
Giai Hòa dở khóc dở cười: “Đây là xe anh rể em,” Nói
xong mặt hơi nóng lên, cô lại hắng hắng cổ họng nói, “Để chị nói cho, mặc dù
ảnh đã ly hôn, nhưng bây giờ là đàn ông sạch sẽ chưa có hôn thú gì hết.”
“A? Tìm hàng đã qua sử dụng?” Cô em họ cẩn thận thẩm
tra biểu cảm của Giai Hòa, nửa tin nửa ngờ: “Năm năm rồi chẳng phải chẳng có ma
nào muốn chị? Sao đột nhiên có thế?”
Năm năm chị mày không có ai muốn à?! Là chị đây không
cần có được không?
Với lại, Dịch Văn Trạch cũng không phải hàng xài rồi…
Giai Hòa phẫn hận nhìn cô bé: “Là ánh mắt chị cao,
không phải là không có người muốn.”
“Chị đó,” Cô bé nghĩ nghĩ, “Cũng đúng, chị mơ mộng
thích Dịch Văn Trạch đến như vậy, ánh mắt quả thực phải cao.” Giai Hòa thành
công bị chết nghẹn, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Con bé này nếu biết anh rể
của mình là Dịch Văn Trạch có thể chết ngất hay không? Nhưng mà bây giờ trình
độ tiếp nhận của mấy bạn nhỏ đều rất cao, có nên thử nó một tý không đây?
Đứa em họ vẫn còn đang tiếp tục cảm thán Giai Hòa còn
mơ mộng hơn cả mình, cô bỗng nghiêm túc nhìn nó: “Nếu, chị thực sự tìm được một
người tốt giống y như Dịch Văn Trạch thì sao? Từ ngoại hình đến nhân phẩm cũng
không hề thua kém ấy?”
Bên trong xe ngoại trừ có tiếng nhạc rất nhỏ vang lên,
không còn tạp âm gì nữa.
Sắc mặt của người kia, đầu tiên là ngẩn ra, kinh ngạc,
tiếp tục chuyển thẳng sang đau lòng, nhưng vẫn không nói nên lời…
Cuối cùng giơ tay lên, sờ sờ trán Giai Hòa.
“Chị à, chị bị sốt hả? Hay là cháy hư đầu rồi?” Cô bé
thử độ nóng, bình thường mà, “Mức độ hâm mộ truy đuổi thần tượng của chị cũng
đủ đáng sợ. Đúng rồi, lần trước dì Hai còn