
trừng mắt nhìn chị:
“Nếu mấy người kia là khách làng chơi, chị chính là tú bà.”
Suýt nữa Kiều Kiều phun nước: “Được được, chỗ nào Dịch
Văn Trạch sửa em đừng sờ vào nữa.”
Giai Hòa đang muốn nói tiếp, Đạo diễn Khương đã khước
từ một phóng viên, nhìn thấy hai cô gái, giơ tay vẫy vẫy.
Kiều Kiều đẩy cô, nhỏ giọng nói: “Chị đi xem nữ diễn
viên kia, cô bé luôn thích ‘được coi trọng.’” Nói xong cũng không chờ cô có
phản ứng gì, trưng ra khuôn mặt tươi cười biến luôn.
Giai Hòa thấy Dịch Văn Trạch bên cạnh Đạo diễn Khương
đang bước đến. Dịch Văn Trạch liên tục phải chụp ảnh chung cùng vài người phóng
viên, nhờ vị đạo diễn khéo léo từ chối anh mới thoát ra được, đang nhỏ giọng
nói chuyện cùng đạo diễn. Cô chỉ cần nhìn Dịch Văn Trạch, chân liền bất động.
Mãi cho đến khi đạo diễn lại ngẩng đầu gọi, Dịch Văn
Trạch cũng nghiêng đầu sang, nhìn cô.
Như ảnh hưởng từ kịch bản, khoảnh khắc anh mỉm cười
cùng nhìn cô như một pha quay chậm, toàn bộ ánh mắt đều chỉ dừng trên một mình
Giai Hòa, mạnh mẽ khiến cho trái tim cô lại bắt đầu bồn chồn không yên. Nhưng
mà chỉ trong một cái chớp mắt, cô chỉnh lại quần áo, mỉm cười, đến bên cạnh đạo
diễn Khương.
Đạo diễn Khương vỗ vỗ vai: “Đây là biên kịch Giai
Hòa.”
“Xin chào.” Dịch Văn Trạch gật gật đầu, trong đôi mắt
sâu thẳm có ý cười thân thiện, khác xa với vẻ lịch sự xa cách đối với phóng
viên lúc nãy, có thêm vẻ ôn hòa gần gũi. Anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay
Giai Hòa.
“Chào anh.” Vừa mới ở bên trong, bàn tay Giai Hòa vẫn
còn lành lạnh. Nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, tim lại đập bùm bùm.
“Kịch bản sửa thế nào rồi?” Lúc hai người buông tay
ra, Đạo diễn Khương bắt đầu đi đòi nợ.
“Cũng sắp xong rồi, đêm nay tôi gửi cho anh.” Giai Hòa
điều chỉnh lại tâm trạng mình, lập tức bước vào trạng thái công việc, “Nhưng mà
vài phân đoạn lại có tý vấn đề ——”
“Ờ được,” Đạo diễn cười cắt ngang lời cô, “Đến Hoành
Điếm rồi nói sau.”
Giai Hòa ngượng ngùng gật gật đầu, phát hiện bản thân
mình gấp gáp đến nỗi đã quên đây là buổi họp báo, phóng viên vẫn còn ngồi chờ
phỏng vấn ở ngay kia. Nhưng mà nói đến đây cô cũng ngừng lại, cũng chẳng biết
phải nói thêm cái gì, chỉ im lặng đứng ở đây, ra vẻ như đang nhìn nữ diễn viên
chính phỏng vấn. Dịch Văn Trạch cùng đạo diễn bắt đầu dùng tiếng Quảng Đông tán
gẫu. Cô nghe được chữ đực chữ cái, đại khái là chuyện kịch bản.
Lúc Giai Hòa bận nghiêng cứu nên im im rồi trốn đi như
thế nào, một phóng viên đã chớp thời cơ phỏng vấn.
Dịch Văn Trạch nhìn cô: “Chúng ta đi uống nước.”
Giai Hòa không lấy cớ chạy trốn được, chỉ có thể bồn
chồn đi theo anh đến một chiếc bàn dài, cầm lấy ly nước chanh anh đưa.
Anh cũng chọn một ly nước chanh. Những ngón tay thon
dài nắm lấy ly thủy tinh, các đốt ngón tay được chăm sóc, nhưng vài chỗ trên
bàn tay lại có những đặc điểm diễn viên nào cũng có. Nhiều năm, những vết
thương lại trở nên chai sần thô ráp.
“Có vấn đề gì sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Giai Hòa ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh, mới phát
hiện bản thân mình lại nhìn tay anh đến ngẩn người, cười cười: “Không có gì,
tôi chỉ cảm thấy làm diễn viên thật vất vả.”
Dịch Văn Trạch hiểu ý cô, cười đáp lại: “Thật ra cũng
không sao, chỉ có điều diễn viên nữ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Cho dù mu bàn
tay có được chăm sóc kỹ lưỡng, thì lòng bàn tay cũng sẽ khô và chai sần, nhất
là diễn cổ trang.”
Giao Hòa cười: “Đúng vậy, mỗi này cầm kiếm rồi cầm dây
cương, cho dù làm thế nào cũng không có tác dụng được bao nhiêu.”
Khiêm tốn, có lễ độ với người khác, gần gũi không kiêu
ngạo. Đây chính là những lời đánh giá của rất nhiều người đã cộng tác cùng.
Mà bây giờ, khi tiếp xúc với người thật, xem ra cũng như
thế.
Cứ như vậy, Giai Hòa nói một hai câu, cùng anh nói mấy
chuyện linh tinh không đầu không đuôi, giả vờ giả vịt cầm ly nước chanh, uống
được một ngụm cũng không dám uống tiếp nữa. Cảm giác này giống như ngày phỏng
vấn đầu tiên sau khi tốt nghiệp vậy. Bên ngoài thì tỏ ra trấn tĩnh, bên trong
thì rối lên từ lâu, chỉ sợ một động tác nhỏ hay ánh mắt của mình khiến người ta
có ấn tượng không tốt.
Huống chi người đàn ông trước mắt là thần tượng mười
mấy năm của cô.
Năm đó, Dịch Văn Trạch vừa bước ra nghề, cô mới tốt
nghiệp cấp Hai.
Lúc đó Dịch Văn Trạch như là một thần tượng của giới
trẻ. Trong khoảng thời gian phim ảnh của Đại lục chưa phát triển, anh lại có cơ
hội phát triển trong ba năm. Mà bây giờ, những bộ phim của anh so với lúc trước
vô cùng ít. Tuy cũng coi như là nửa lui về phía sau màn ảnh nhưng vẫn có thể
khiến người khác chú ý.
Bỗng nhiên, giọng nói Kiều Kiều vang lên, đại ý là
nhắc nhở mọi người phỏng vấn nên tranh thủ thời gian, tổ kịch phải đi ngay.
Bởi vì câu này, rất nhiều phóng viên từ xa ào ào đến,
cắt ngang hai người, muốn phỏng vấn một mình. Giai Hòa rất thức thời nhường
đường, đi ra phòng yến tiệc, chọn một ít bánh ngọt ở chiếc bàn tiệc dài, ăn qua
loa để no bụng xong liền ngồi ở một góc sáng sủa, chờ thư ký của Kiều Kiều đưa
mình lên xe.
Không biết qua bao lâu, di động bỗng nhiên rung lên.
Cô mở má