
y, dĩ nhiên lại là giọng Kiều Kiều: “Em giúp
chị tìm Dịch Văn Trạch với. Trợ lý của anh ta ở cạnh chị đây, ngu phải biết,
ngay cả người cũng không biết ở đâu.” Giọng nói của chị không thể nghe rõ vì
những luồng gió ù ù chung quanh. Hình như chị đang ở bên ngoài, tâm trạng cực
xấu. “Cô vợ mới ly hôn của anh ta đang dính phỏng vấn, lúc mấy phóng viên chưa
có chộp được tin tức gì thì anh ta lên xe biến mất tiêu, mà ông chủ chị ghét nhất
là phải lấy scandal để gây chú ý. Phiền chết mất thôi!”
Kiều Kiều bên nghe điện thoại, bên ra lệnh cho người
ta gọi lái xe đến.
Giai Hòa nghe xong giật cả mình, lúc cúp điện thoại
mới phát hiện, Kiều Kiều nâng cấp mình từ biên kịch thành thư ký.
Mà bây giờ cô cũng biết tốt nhất phải tìm cho ra Dịch
Văn Trạch. Không riêng gì ông chủ của Kiều Kiều ghét scandal, Dịch Văn Trạch
cũng vướng đến những tin tức mâu thuẫn như thế này. Ngay cả cô là một người hâm
mộ luôn tin tưởng anh, ngay cả nửa tháng báo chí đưa tin anh chia tay mới biết
được, anh đã cùng cô gái kia kết hôn hai năm rồi.
Cô từng tới nơi này vài lần, cho nên cũng coi như có
chút quen thuộc. Buông cốc xuống, quan sát cánh nhà báo cùng những diễn viên
khác ở góc xa kia, đánh giá từng chút một, nhưng lại không phát hiện cái bóng
kia đâu nữa.
Đại khái là đi hai ba vòng quanh hội trường, Giai Hòa
mới sực nhớ chỗ này còn có một thang lầu ít người đi qua.
Lúc đẩy cửa vào cầu thang, bên trong chỉ có ánh đèn
màu trắng mờ, thực im lặng.
Dịch Văn Trạch đứng ở một góc khuất, di động đã tắt
nguồn, ánh sáng trắng nhờ nhờ trong lòng bàn tay chỉ lóe lên rồi biến mất. Giữa
hai ngón tay anh là một điếu thuốc lá, im lìm nằm đó. Mãi cho đến lúc châm
thuốc, anh mới nhìn thoáng qua Giai Hòa đương đứng ở cửa cầu thang.
Giai Hòa bị anh nhìn, không hiểu sao chột dạ: “Kiều
Kiều nói tôi đưa anh xuống.”
Anh gật đầu: “Ừ, cảm ơn.”
Dịch Văn Trạch, người luôn hòa nhã mỉm cười trong toàn
bộ buổi họp báo, lúc này miệng không nhếch một chút, chỉ lẳng lặng hút thuốc,
không hề nhìn Giai Hòa.
[1'>: Giống
thế này ~ Dịch Văn Trạch không lên tiếng, cô cũng chỉ có thể
đứng dựa vào cánh cửa chờ đợi.
Khác với ánh sáng rực rỡ chói lòa trong phòng tiệc,
ánh sáng nơi này hơi mờ mờ. Màu trắng nhạt khiến cho bầu không khí chợt trở nên
trong trẻo nhưng buốt lạnh.
Giai Hòa bỗng nhiên nhớ tới lúc học Đại học, Kiều Kiều
vì muốn gặp Vương Lực Hoành, nửa đêm nửa hôm đi đến sân bay đón cùng mấy phóng
viên, trở về lại than dài thở ngắn bảo, nếu mà thấy được người thật rồi, thì
ngay cả việc chính mình thích ảnh nhiều năm cũng không dám nói. Khi đó bản thân
cô còn chọc Kiều Kiều, người trước mặt mình cũng không phải là thần tượng mình
yêu mến. Xem ra, người nổi tiếng vẫn thích hợp hơn khi tiếp xúc trên tivi hoặc
Internet…
Điện thoại trong túi quần lại rung lên, cô lấy tay đè
lại. Qua được một lát, dường như Dịch Văn Trạch cũng nghe được âm thanh, quay
đầu nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên câu hỏi, vẫn lịch sự như trước.
Cô lôi di động ra, bên kia vẫn là giọng Kiều Kiều, nôn
nóng: “Tìm được người chưa đó?”
Giai Hòa thấp giọng nói: “Tìm được rồi, ở bên cạnh em
đây.”
Hiển nhiên, Kiều Kiều bên kia đã không chịu nổi nữa:
“Quên đi, xuống dưới bằng thang máy, xe ở cửa khách sạn.”
Giai Hòa ừ, nhìn về phía anh: “Xe đã ở dưới lầu.”
Anh dụi thuốc lá, đến gần Giai Hòa: “Cũng phải mất mấy
giờ trên đường, có cần mang theo chút đồ ăn hay không?”
Ngữ khí là hỏi, lại thay cô mở cửa trước.
Giai Hòa nghi hoặc nhìn anh, sợ run ba bốn giây mới
hiểu được: “Cũng tốt, hình như mọi người cũng chưa ăn tối. Tôi đi tìm, anh muốn
ăn gì?” Bên ngoài có vô số máy ảnh chờ sẵn, lúc này tách ra đi vẫn ổn hơn, miễn
cho việc rước thêm phiền toái gì.
Anh cười: “Cái gì cũng được.”
Cô không dám nói thêm nữa, bước xuống cầu thang trước.
Có lắm lúc, chỉ cần một tấm ảnh chụp thôi cũng đủ để
vẽ lên một tin tức khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Hơn nữa, cô
vợ trước của Dịch Văn Trạch, Thiên Sở, cứ ba bữa nửa tháng lại lên tivi trình
diễn tiết mục khóc lóc khổ sở, còn anh lại không có phản ứng, cũng không nhận
bất cứ cuộc phỏng vấn nào. Nếu lúc này còn bị chụp ảnh cùng với cô gái khác,
quả thực chính là tự tròng dây vào cổ.
Cô gọi người gói hai hộp điểm tâm rồi mới cùng ba nhân
viên công tác khác vào thang máy.
Xuống lầu, tiếng thét gào của fan, tiếng phóng viên
hỏi, ánh đèn sáng trưng tại đại sảnh khách sạn.
Dưới lầu, Dịch Văn Trạch đã bị phóng viên vây kín.
Khác hẳn với lúc phỏng vấn về bộ phim mới, những phóng viên càng lúc càng kích
động, tiếng nói này cao hơn tiếng nói trước, không ngừng lập lại sự việc vừa
xảy ra cách đây mười phút, về mấy lời gì đó của cô Thiên Sở ở Đài Truyền hình,
trong tiết mục trò chuyện nhắc đến. Họ truy vấn xem trước khi đưa ra quyết định
ly hôn, có phải Dịch Văn Trạch đã sớm ở riêng với Thiên Sở hay không.
Kiều Kiều ở ngay bên cạnh anh, đưa tay ngăn những
người muốn xáp vào, nụ cười trên mặt rõ ràng đã cứng lại. Vài người bảo vệ
khách sạn đều đến che chở bọn họ, ánh mắt tò mò nhìn về phía Dịch