Pair of Vintage Old School Fru
Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324242

Bình chọn: 9.5.00/10/424 lượt.

sắc khinh bạn’, ném điện thoại di động đi.

Cần gạt nước trước cửa xe đã ngừng hoạt động từ lâu,

nước không ngừng xối xả đổ xuống, nhấn chìm cả chiếc xe trong màn mưa dày,

không thể nhìn rõ người đi đường bên ngoài. Trong radio đang phát tin tức giao

thông, chỗ nào đang kẹt xe rồi chỗ nào xảy ra sự cố này nọ, Giai Hòa càng nghe

càng phiền. Từ tiết mục tình cảm đến tiết mục âm nhạc theo yêu cầu, chuyển vài

kênh cũng không hài lòng nổi, rốt cuộc Giai Hòa lại tiếp tục nghe tin tức giao

thông.

Qua một hồi lâu, cô mới mở danh sách cuộc gọi nhỡ lúc

nãy, ấn gọi lại cho Dịch Văn Trạch.

Rất nhanh, bên kia đã có người bắt máy, còn có thể

nghe được tiếng cười của Ngô Chí Luân.

“Về nhà?”

Cô đáp: “Vẫn chưa, còn đang ở trên đường.”

Một thoáng im lặng, anh đột nhiên hỏi: “Có phải xảy ra

chuyện gì rồi phải không?”

Giai Hòa hơi giật mình, không nghĩ tới chuyện anh lại

dễ dàng đoán được việc ngoài ý muốn này: “Bên ngoài mưa lớn quá, lúc nãy còn bị

tông vào đuôi xe, nhà lại xa nên tôi không dám về, đang chờ Kiều Kiều tới đón.”

Cô còn chưa dám nói cả người mình bây giờ vừa ướt sũng vừa tơi tả, thực sự là

không hay một chút nào.

“Bao lâu nữa cô ấy sẽ đến?”

Giai Hòa dở khóc dở cười: “Cũng không biết nữa, chị ấy

cứ nấu cháo điện thoái suốt, đang đứng chờ ở ven đường.” Cô nói xong, lại nhớ

tới việc Dịch Văn Trạch tìm mình, “Anh gọi điện cho tôi có chuyện gì sao?”

Dịch Văn Trạch không trả lời, tiếp tục hỏi: “Em đang ở

đường nào.”

Giai Hòa nhìn góc đường ngoài cửa sổ, báo cáo địa

điểm.

Sau đó Giai Hòa nghe thấy anh dùng tiếng Quảng Đông

nói chuyện, không phải với cô mà là Ngô Chí Luân ở cạnh. Ngô Chí Luân cười mắng

anh, lỡ như bị chụp ảnh, nói không chừng cô sẽ biến thành bạn gái scandal gì

đó. Nhưng chỉ một thoáng, đầu dây bên kia liền yên tĩnh lại.

Bây giờ Giai Hòa mới có phản ứng, vội vàng nói: “Không

cần phải phiền như vậy, tôi chờ chị ấy là được rồi.”

Anh lại nói rất ‘vân đạm phong khinh’: “Không sao cả,

cậu ta ở đây cũng chỉ ngồi tám chuyện, không có việc quan trọng.”

Giai Hòa bị nghẹn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong

đầu, là hình như thần tượng mình không phân rõ phải trái…

Trong radio tiếp tục phát ra tin tức giao thông chưa

ổn định, anh hình như cũng không vội cúp máy, hai người cứ câu được câu không

tán gẫu với nhau, mãi cho đến lúc Ngô Chí Luân đến mới ngắt điện thoại.

Ngô Chí Luân vứt ô lên ghế sau, kéo mũ áo khoác xuống,

cười nhìn cô: “Đi thôi, nhà bạn em ở chỗ nào?”

Giai Hòa đưa hộp khăn giấy, ý bảo anh ta chùi bớt nước

trên người trước: “Đợi tôi gọi điện thoại hỏi trước.”

Tình hình giao thông như vậy, lúc ở Xujiahui chạy đến

đây cũng mất ít nhất nửa tiếng, cô nói chuyện với Dịch Văn Trạch cũng khoảng

nửa tiếng, ngay cả việc tìm cơ hội gọi cho Kiều Kiều cung không có…Cũng may

điện thoại vừa vang vài tiếng đã có người bắt máy. Kiều Kiều vừa nghe tình

huống bây giờ của Giai Hòa xong, lập tức tuôn ra một tràng truy vấn, không cho

Giai Hòa xen mồm vào. Đang lúc Giai Hòa buồn bực, di động đã bị người ngồi bên

cạnh cầm qua.

Ngô Chí Luân dùng bả vai giữ điện thoại, khởi động xe:

“Người đẹp à, em nói địa chỉ trước, lúc về em hỏi tiếp cũng được.”

Kiều Kiều bị dọa, thốt ra địa chỉ, sau đó…lập tức bị

anh ta ngắt điện thoại luôn.

“Thật ra không phiền anh tới đây như thế, lỡ như bị

phóng viên chụp được, chắc chắn sẽ rất rắc rối.” Thực sự là Giai Hòa vô cùng áy

náy.

“Cũng đúng. Vì thoát khỏi phóng viên mà trợ lý của anh

còn đang bị chặn trên đường một tiếng rồi,” Ngô Chí Luân nói đùa: “Nếu A Trạch

xem anh là thằng em để sai khiến, anh phải cố ý dẫn phóng viên tới. Em nghĩ

xem, nếu em với anh bị chụp ảnh, người phiền toái nhất phải là cậu ta.”

Giai Hòa không nói gì, đây thực sự là một Ngô Chí Luân

luôn ít lời kiệm tiếng với giới truyền thông từ xưa đến nay?

Mãi cho đến lúc xe ra được đường chính, anh ta mới bày

ra vẻ nghiêm túc: “Kỳ thật, cậu ta vừa mới ly hôn, cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Xe đánh vòng, hướng đường Tây Nam Kinh.

Giai Hòa à một tiếng, cũng không nói gì thêm, nghiêng

đầu nhìn ra ngoài cửa kính.

“Em quen biết A Trạch như thế nào?” Ngô Chí Luân bỗng

nhiên hỏi.

Giai Hòa thành thật trả lời: “Tôi là một trong những

biên kịch của phim anh ấy đang đóng.”

“Biên kịch.” Ngón trỏ anh ta gõ gõ vào tay lái, rất có

tiết tấu, thuận miệng hỏi tới, “Mới quen không bao lâu?”

Giai Hòa ừ: “Khoảng hai tháng.”

Anh ta còn cười cười, lẫn vào đó là những cảm xúc

không quá rõ ràng.

Đến khi tới được nhà Kiều Kiều, hai người ngồi đợi

dưới lầu một lúc cho đến khi xác nhận an toàn mới yên tâm xuống xe. Giai Hòa đi

trước ấn thang máy, được một lát, Ngô Chí Luân lại kéo mũ áo khoác lên che

khuất mặt. Bảo vệ khu nhà nhìn anh ta giống như nhìn thấy trộm, hai tay khoanh

lại đến trước thang máy, nhìn Giai Hòa chớp mắt mấy cái.

Vẻ mặt thế kia, nghiêm trọng giống như mấy chú cảnh

sát đi bắt những tên chơi bời trong dịp Tết nhất.

Giai Hòa bỗng nhiên nhớ đến một chuyện. Lúc trước khi

học Đại học, mấy chị em nằm lăn tám chuyện với nhau, Kiều Kiều từng khen nức

khen nở bộ phim