Insane
Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325615

Bình chọn: 8.5.00/10/561 lượt.


chẳng lẽ suốt mười tháng em cũng sẽ không gặp anh sao?”

Ầm ầm một tiếng, Giai Hòa hoàn toàn bị nấu chín.

Nguyên cả khuôn mặt đến đỉnh đâu đều như bốc hơi nóng,

nhưng mà cái người gây chuyện kia lại còn cười nhìn mình.

Giai Hòa cắn cắn môi, ép mình phải bình tĩnh lại.

Nhưng mà đề tài này thực sự rất kích thích, từ một cục

bông lại bay sang chuyện mang thai…

Cô thề, Dịch Văn Trạch tuyệt đối là cao thủ ngôn tình.

Sao mình không phát hiện sớm chứ?

Từ chuyện cục bông bắt đầu, Giai Hòa luôn cảm thấy

giữa hai người có điều gì đó đang thay đổi dần. Như thể anh từ một bộ phim đi

xuống, không hề sắm vai hoàng tử hôn tỉnh công chúa, anh cho cô là vòng ôm cùng

nụ hôn nóng bỏng, còn có cục bông…Ầy, sao mình luôn nghĩ mãi đến cục bông.

Cả đời này chỉ có hai ba lần chảy máu mũi đều bị anh

thấy được.

Giai Hòa cắn sôcôla, yên lặng nhìn người đương đứng

bên cửa sổ gọi điện thoại, chỉ cảm thấy mũi nóng hầm hập…Lấy tay quệt qua, hai

mắt lập tức đen thui vội vàng vào toilet.

Ba ngày sau về lại Bắc Kinh.

Lúc ở Thiên Tân ở khách sạn, còn có thể đặt hai phòng,

nếu về Bắc Kinh rồi…Cô không thể ở lại nhà anh, lại càng không thể to gan lớn

mật ở luôn công ty.

Cô nhìn trộm Dịch Văn Trạch đang tập trung lái xe một

cái. Sắp vào đến Bắc Kinh, khát vọng về nhà mỗi lúc mỗi lớn, giống như có gì đó

đang cồn cào trong lòng. Suy nghĩ một lúc lâu, Giai Hòa mới chầm chậm vươn tay,

quơ quơ trước mặt anh mấy cái. Vừa định nói chuyện, thân mình đã đổ mạnh tới

trước, lại lập tức được dây an toàn kéo trở về.

Xe dừng lại.

Giai Hòa hoảng hốt không hiểu, lúc mờ mịt nhìn Dịch

Văn Trạch mới phát hiện một bàn tay anh đang đè trước người mình, đáy mắt có sự

tức giận, hoàn toàn không cười.

Giai Hòa nhìn xe chệch đường mới ý thức được mình đã

phạm sai lầm.

Nhìn ánh mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm kia, trong ngực

cô giống như có một con thỏ con, bùm bùm đập, khỏi nói có bao nhiêu hoảng

sợ…“Em quên mất đang trên đường cao tốc…” Cô cười cứng ngắc, “Anh lái xe trước

đi, ngừng như vậy rất nguy hiểm.”

Ngón giữa của anh nhẹ gõ vài cái trên tay lái, cuối

cùng không nói chuyện, tiếp tục lái xe.

Khuôn mặt dưới mũ không có biểu cảm gì, ánh mắt im

lặng nhìn con đường phía trước, môi mím lại, chính xác, là mím đó.

Giai Hòa hậm hực.

Biểu cảm này vô cùng quen thuộc. Xem nhiều phim như

vậy, dấu hiệu ‘vi diệu’ này liền đại biểu cho ba chữ “rất tức giận”, là “rất”

tức giận, mà không phải là tức giận bình thường a…Giai Hòa ‘bất động thanh sắc’

quét mắt qua đồng hồ hiển thị, rất ổn định, tố chất tâm lý thật sự rất tốt nha,

đến thế mà cũng không có biến hóa gì. Nếu là mình á, chắc chắn là nhấn chết

chân ga rồi.

“Anh muốn hút thuốc không?” Cô cẩn thận thăm dò.

“Không cần,” Anh thản nhiên nói, “Anh đang cai thuốc.”

Ầy…

“Vì sao?”

Hỏi xong, trong đầu nhảy ra hai chữ ‘mang thai.’

Sẽ không phải là…sớm như vậy mà đã chuẩn bị cai thuốc

đi? Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã đè chết.

Rốt cuộc là có chuyện gì a, thuần khiết, phải thuần

khiết.

Dịch Văn Trạch không nói chuyện, tiếp tục lái xe.

Mắng em đi, vẫn là mắng em hai câu đi? Giai Hòa nhìn

anh, lại nhìn anh.

“Thật ra,” Cô trấn tĩnh nịnh nọt, “Thật ra em luôn cảm

thấy lúc anh tức giận nhìn rất ngầu đó.”

Dịch Văn Trạch yên lặng nhìn cô một cái.

Tròng mắt đen đến như vậy, ngay cả khi cô đeo kính áp

tròng cũng chẳng hiệu quả đến nhường này, không khỏi than thở ông trời thật bất

công, “Thật đó, mấy năm trước em xem ‘hạ tuế phiến’ [1'>, lúc anh tức giận

đó, dáng vẻ lạnh lùng mà bình thản, em xem mà tim cũng run theo, đổ mồ hôi dùm

cho nữ chính luôn.”

Giống như vây giờ vậy, ôi…

Cô nhìn anh chăm chăm, đường nét nơi sườn mặt hơi thay

đổi, ý cười cũng chầm chậm xuất hiện. Cuối cùng anh bất đắc dĩ dặn dò: “Lần sau

em đừng quậy trên đường cao tốc nữa, một khi gặp chuyện không may thì sẽ là

việc lớn.”

Giai Hòa ngoan ngoãn gật đầu, đến lúc này mới có thể

thở phào một hơi. Cho nên người đẹp luôn có lợi thế, cô yên lặng nghĩ nghĩ lại

‘thủ đoạn’ của mình, nhìn sao cũng giống như playboy dỗ bạn gái vậy? Đang lúc

cảm thán anh hùng không thể qua nổi ải mỹ nhân, Dịch Văn Trạch đã cởi mũ xuống,

đội lên đầu cô, vành mũ che khuất ánh sáng trước mặt: “Em ngủ một lúc đi, đừng

quấy nhiễu anh lái xe.”

Giai Hòa vâng, rốt cuộc vẫn không thể xin về nhà được.

Cũng may, lúc vào Bắc Kinh cô liền phát hiện xe đang

chạy về phía nhà mình.

Lúc đến khu tiểu khu, cô mới hỏi anh: “Tối nay anh có

việc à?” Cô buồn bã phát hiện, khi anh không nói lời nào lại đưa mình về nhà,

ngược lại lúng túng không thôi. “Tạm thời anh phải về Hong Kong, nhanh nhất thì

ba ngày sau sẽ về,” Dường như anh đang tự hỏi điều gì đó mới quay sang hỏi cô,

“Đi với anh, được không?”

Tiềm thức Giai Hòa cảm thấy có gì đó liên quan cùng

Thiên Sở, lắc đầu nói: “Hai tuần nữa em tuyệt đối không thể đi khỏi Bắc Kinh

được, nếu không thì sẽ mất uy tín.” Dịch Văn Trạch không cưỡng cầu, giọng nói

bình tĩnh: “Lúc ly hôn còn một số thủ tục về tài sản vẫn chưa làm thỏa đáng,

sau khi anh về lần này sẽ giải quyết dứt điểm.”

Giai Hòa ừm,