
=))
Cô thề, nhất định là anh đã thấy được…
Không phải ảnh nghĩ mình cố ý mở ra đi?
Nếu như thế…nhất định là mệt người rồi.
Nhưng nụ hôn dịu dàng như thế, quyến luyến như thế,
rốt cuộc vẫn khiến Giai Hòa khó chống cự được, quăng mũ cởi giáp.
Thích anh, thích sự dịu dàng của anh, thích anh đối
với mình tốt mà không hề có lý do. Rốt cuộc có đủ hay không? Có đủ hay không để
tiếp tục đi tới? Giai Hòa thiếu dưỡng khí, dần dần bước vào trạng thái tự hỏi
ngây ngô. Đẩy ra? Thuận theo? Hoàn toàn không có đáp án được. Mãi cho đến khi
nụ hôn ấm áp kia, trừ môi, trượt qua hai má, cổ, rồi cuối cùng dừng ở bên tai.
“Không thường viết cảnh nóng sao?”
A?
Tiết tấu này, cũng nhanh quá đi?
Cô thực buồn, ừ.
…Ai không có việc gì mới đi viết cảnh nóng đó.
“Có đôi khi, không cần nhiều lời thoại lắm.” Anh thì
thầm bên tai cô, giọng nói hơi khàn khàn, “Nếu em yêu một người, em sẽ không
bao giờ có thể khống chế được bản thân mình. Muốn đến gần cô ấy, chạm vào tay
cô ấy, gần gũi gương mặt cô ấy, rồi lại nhìn cô ấy luống cuống cả lên. Cứ chạm
rồi chạm nữa, chỉ là muốn xác nhận thêm, muốn chứng minh, rằng quả thực là hai
người đang ở bên nhau, cô ấy thực là của mình. Cho nên cảnh nóng tốt nhất, là
bắt đầu từ những va chạm thân thể rất nhỏ, chậm rãi nhuộm đẫm không khí.”
Nói nghe rất đứng đắn.
Nếu như vậy thì không cần làm mẫu hiện trường mà…
Trên lớp kính thủy tinh phản chiếu bóng dáng của hai
người. Ánh đèn thành thị rực rỡ, áp chế màu nắng trên bầu trời, dần dần đã nhòa
đi.
“Cũng như thế, anh không thể tự chủ được mà nhìn em.
Mỗi một nơi, cho dù rất nhỏ cũng muốn xem hết thảy, cẩn thận nhìn ngắm, mà
không chỉ vì bước cuối cùng.” Năm ngón tay của anh xuyên qua những khe hở trên
bàn tay cô, nhẹ nhàng mơn trớn: “Những lúc em cuống quít, năm ngón tay đều hơi
nắm lại, cuộn thành một nắm đấm nho nhỏ. Anh thường nghĩ đến chuyện làm sao để
nó có thể giãn ra, nắm trong tay mình mà nhìn thật kỹ”, Tầm mắt Dịch Văn Trạch
dừng trên tay cô, “Móng tay nhỏ xíu, chăm sóc thực cẩn thận, ngón tay mảnh
khảnh và rất dài.”
Tay của anh rất đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy ở cuộc họp
báo công bố, Giai Hòa cũng đã từng cảm thán một lần.
Mà bây giờ, anh đang chăm chú nhìn tay cô, bọc nó
trong bàn tay mình.
Giai Hòa không tự chủ được, theo ánh mắt của anh nhìn
tay của mình. Bởi vì người cô khá gầy gò, các đốt xương ngón tay hơi lộ ra,
mạnh máu còn hiện rõ như thế…Rõ ràng là rất xấu. Cô dùng lực một chút, không tự
nhiên rút tay về.
Sau đó, lại nhạy cảm phát hiện ra mình còn luống cuống
bồn chồn, tay vẫn duy trì trạng thái nửa nắm chặt.
Cơ thể hai người đều rất nóng. Rõ ràng phòng đương mở
điều hòa, nhưng mồ hôi lại rịn khắp cơ thể. Từ lớp thủy tinh có thể nhìn thấy
rõ hình dáng của anh, còn có căn phòng phía sau. Giai Hòa nhìn anh lại cúi đầu,
trong nháy mắt thần kinh căng ra, sau cổ ấm nóng như vừa châm lên một mồi lửa,
châm toàn bộ lượng máu trong người. Nơi ngực có điều gì đó đương rục rịch, mỗi
một tấc tới gần, chỉ sợ không bao giờ là đủ…
Điện thoại bỗng nhiên lại vang lên.
Cô giật mình một cái, suýt nữa phá cửa sổ mà bay.
Chột dạ cầm di động lên, vẫn là Kiều Kiều.
“Không được, chị không ngủ được, chị cần trút giận.”
Người ở đầu dây biên kia hiển nhiên không biết mình đang đóng vai gì, vẫn ai
oán làm nũng, “Chờ em chút,” Nước mắt Giai Hòa ròng ròng, lần đầu tiên phát
hiện thời điểm thất tình của Kiều Kiều rất chi là đúng lúc. Cô che tai nghe
điện thoại, xoay người nhìn Dịch Văn Trạch đầy bất đắc dĩ, “Vẫn là Kiều Kiều.”
Dịch Văn Trạch cười, hôn lên chóp mũi của cô: “Nói cho
chị ấy, không có lần thứ hai, sau này qua mười giờ thì không được gọi điện
nữa.” Ngực Giai Hòa đập bùm bùm, khóe miệng cong lên cười cứng ngắc: “Anh đi
ngủ trước đi, em về phòng nghe điện thoại.” Anh đóng máy tính, đưa cho cô: “Đi
ngủ sớm đi.”
Mãi đến khi trở về phòng, cô mới áp lưng vào cửa, ôm
máy tính cố gắng áp chế tâm trạng.
“Có phải chị đã phá ngang cảnh nóng gì không? Biên
kịch?” Kiều Kiều rốt cuộc cũng đã nhạy cảm.
“Bạn Dịch nói rằng, từ nay về sau qua mười giờ không
được gọi điện cho em.” Giai Hòa thuật lại nguyên văn, ngã lên giường.
“Ấy chà,” Kiều Kiều thở dài đầy ý tứ, “Quá sớm, cuộc
sống vợ chồng của mấy em bắt đầu quá sớm, rất mệt người đó.”
…
Cô bỗng nhiên phát hiện bên người mình ai cũng có
miệng lưỡi, ngoại trừ chính mình.
“Nói đi, không phải chị muốn tâm sự sao?”
“Chị chỉ muốn nói với em…Ở đây, trong vòng nửa tiếng,
nhân dân cả nước đều gửi điện chúc mừng, chúc mừng chị chia tay.”
“Cho nên vẫn còn thiếu một điện mừng của Thiên Tân
sao?”
Kiều Kiều cười he he: “Nói đi nói đi, hai đứa đã phát
triển thế nào rồi? Đã cái kia chưa?”
“Ngừng.” Giai Hòa lăn người, nhìn chằm chằm trần nhà,
lẩm bẩm mấy câu không đúng sự thật, bắt đầu kể lể than thở rằng mấy ngày hôm
nay phức tạp đau khổ này nọ lắm, nghe xong Kiều Kiều mới tổng kết một câu: “Nói
cách khác, em đem một bạn trai đáng để cho người ta mơ ước làm thành gièm pha
mờ ám các thứ, giấu kín triệt để?”
“Nói bậy cái gì đó…”
Giai Hòa nghĩ nghĩ một