Tuyết Lạc Trần Duyên

Tuyết Lạc Trần Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322223

Bình chọn: 9.5.00/10/222 lượt.

a tôi. Tôi vội vàng kéo chăn qua đắp cho anh, sợ anh tỉnh lại không

dám cử động

“Nhạc Tuyết, Giang Triều quay lại rồi…”

“…”

Đây là cái tên có lực rung động rất lớn, đột nhiên Giang Triều lại quay về, tôi lặng

người, không biết phải làm sao.

“Nhạc Tuyết, mình nói cho cậu biết, để cậu chuẩn bị tư tưởng,

ngoài ra, tối hôm nay học viện muốn tổ chức tiệc hoan nghênh, cậu có thể đi

không?”

“Nghê Lạc Trần đang sốt, mình không đi được…” Tôi vội vàng

tìm một lý do cự tuyệt, tôi nghĩ Chu Oánh có thể hiểu rõ tâm tình của tôi, một

người phụ nữ bị vứt bỏ, dù không hận, cũng không có cách nào đối mặt với người

đàn ông sáng chói kia được. Nhưng tôi biết, những đồng đội kia hẳn cũng hiểu rõ, tôi trong lòng bọn họ sớm

đã là đương kim nữ vương Trần Thế Mỹ (Phò mã Trần Thế Mỹ, đỗ tân khoa trạng

nguyên rồi kết hôn công chúa, cho người ngầm giết chết vợ con ở nhà. Sau bị Bao

Công xử tội chết.) thấy lợi quên tình.

“Nhạc Tuyết, không muốn đến thì đừng đến nữa, dù sao sau khi

học viện khia giảng, Giang Triều cũng bị điều đến quân khu, sau này mọi người

cũng không có cơ hội gặp mặt.”

“Ừ” Tôi thản nhiên mà trả lời một tiếng rồi liền ngắt điện

thoại.

Chu Oánh không biết, Giang Triều sẽ trở thành em rể của tôi,

cho dù trong quân đội không gặp được thì trong cuộc sống cũng không tránh khỏi

liên quan, đây là cuộc sống mở ra một trò chơi với tôi, tôi với người đàn ông

tôi yêu trở thành người một nhà, mà anh lại không phải là chồng tôi…(bực chị

này ghê, anh Lạc Trần đang sốt cao đấy chị ơi)

“Nhạc Tuyết, em làm sao thế?” Nghê Lạc Trần tỉnh lại, dùng

tay nhẹ nhàng lau mặt của tôi, thì ra tôi lại khóc.

Cho dù là thói quên yếu ớt ở trước mặt anh cũng không che giấu

được, tôi liền xoay người ôm cổ anh, người đàn ông này nhất định là người cứu

tôi lúc tôi đang chết đuối, khi tôi chật vật nhất, anh luôn vươn cánh tay ấm áp

về phía tôi, để trấn an tôi và tiếp thêm dũng khí để tôi đối diện với cuộc sống.

Tôi khóc hồi lâu mới nói cho anh là Giang Triều đã trở lại.

Đúng vậy, tôi không nghĩ sẽ có chút gì giấu chiếm anh, tôi nghĩ tôi cùng anh

trong lúc này đáng khen nhất chính là tính ỷ lại và sự tin tưởng lẫn nhau.

“Nhạc Tuyết, anh có thể làm gì cho em không?”

Anh dịu dàng nhìn tôi, anh không có chút nghi ngờ gì khi tôi

vì người đàn ông khác mà khóc lóc. Tôi lắc đầu, ôm anh lại càng chặt hơn, lúc

này, tôi muốn chỉ là hai cánh tay và bờ ngực ấm áp, anh vẫn thế để tôi tùy ý bắt

nạt, lại có thể tùy ý ỷ lại vào anh…

Nghê lạc Trần không đi làm, suốt một buổi sáng, chúng tôi chỉ

ôm nhau, giống như hai con người lưu lạc chân trời cùng yêu thương, nương tựa lẫn

nhau.

Buổi chiều, tôi nhận được rất nhiều điện thoại của đồng đội,

mới biết Giang Triều trở thành người tâm phúc của quân khu. Lần này hoàn thành

nhiệm vụ trở về, anh vinh dự nhận được quân hàm nhị đẳng, từ phó doanh đặc cách

được đề bạt lên cấp phó đoàn, cũng nghe nói anh sắp chuyển đến quân khu làm việc,

nghĩ đến ngày kế tiếp xung quanh anh là hào quang sáng chói và hoa tươi rực rỡ.

Tôi nghĩ, Giang Triều đã rất cố gắng, đồng thời cũng có chút

may mắn, cùng người theo năm tháng mà nói, có bao nhiêu cô quạnh, đại đa số

quân nhân và tôi giống nhau, giữ một chức vụ bình thường làm hết phận sự, hiến

dâng im lặng, lại có một số người, ngay cả cơ hội dẫn đầu thao diễn đều không

có, tốt nghiệp học viện quân sự liền trở thành văn chức, cùng sự huấn luyện

quân sự mà mộng tưởng lúc đầu cũng ngày càng xa xôi.

Có một số đồng đôi đang trong lúc gọi điện thoại hỏi tôi,

sau khi vứt bỏ Giang Triều không hối hận sao, tôi cười không trả lời, tôi hiểu,

đối với quân nhân mà nói, không có gì quan trọng hơn so với vinh dự, ở trong mắt

bọn họ, cho dù Nghê Lạc Trần có tiền, có tài, lấy anh so sánh với Giang Triều,

cũng vĩnh viên không có cách nào siêu việt anh hùng bằng.

Nhưng mà, anh là anh hùng cũng tốt, công thần cũng tốt, cũng

không quann trọng với tôi nữa, cuộc đời của tôi không phải là thời khắc cùng

Nghê Lạc Trần nắm tay nhau bước vào lễ đường, liền tro bụi rơi định rồi sao,

cũng có lẽ là sớm một chút.

Một ngày này hỗn loạn mà dài dằng dặc, buổi tối lại vì Nghê

Lạc Trần không cẩn thận mà tắm nước lạnh, liền sốt cao như đốt, tôi thật không

hiểu anh như thế nào không cẩn thận mà tắm nước lạnh, nhưng tôi vội vàng đến độ

xoay vòng vòng mà cũng không làm anh hạ sốt được. Đàn ông có bệnh thực sự ngay

cả như một đứa trẻ cũng không bằng, khuyên anh tiêm, anh lại lẩm bẩm nói đau,

làm cho người ta có chút không đành lòng, tôi lại không muốn phiền toái gọi Nhạc

Vũ đến.

Cơm tối cũng cũng là một vấn đề lớn, những cái khác thì

không nói, chỉ cần nấu cơm, làm mướp đắng, nhưng Nghê Lạc Trần chỉ ăn một loại

cách làm. Nhìn thấy anh nấu cơm cảm thấy rất đơn giản, tôi cũng học trộm một

chút, nhưng thực tế mới biết, chuyện này đối với tôi cũng là khiêu chiến cực hạn.

Cuối cùng mướp đắng lại quên mất mà không bỏ đường vào, đó là vì tôi làm không

quen, nhưng anh vẫn là đem tất cả ăn hết, anh nói đây là đau khổ tôi cho anh,

ăn xong cũng là ngọt, không nghĩ đến Nghê


Pair of Vintage Old School Fru