
ống, lại vỗ vỗ bả vai mình, tôi cười dựa
vào, tôi nhắm mắt lại cảm thấy có chút chua xót, lúc này mới nhớ tới ánh sáng mặt
trời chiếu vào mình đã rất lâu. Lúc này, đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói ôn
hòa: “Ngủ một chút đi, dậy sớm để kịp lên máy báy là chuyện vất vả nhất.”
Môi anh gần như áp vào trên tóc tôi, ngữ khí gần như nuông chiều. Tôi gật đầu một cái, không tự
giác mà sát lại gần anh.
Cả bờ biển đều bị bao phủ bởi làn mưa phùn, cô đơn và xám xịt, ngay cả không khí cũng tràn ngập vị mặn của nước biển.
Vốn tưởng rằng bầu trời xanh phươngNamtrong xanh vạn dặm phong cảnh
đẹp đẽ lãng mạn, nhưng thực tế đã nhắc nhở tôi, mơ mộng và hiện thực
cách xa vô cùng . Vì tôi muốn thoát khỏi cái bóng của quá khứ, nắm chắc
tương lai của mình, nhưng mưa gió trong thế giới này lại cố tình dây dưa không rõ.
Nghê Lạc Trần đại khái nhìn ra tôi có chút thất vọng, liền nhấc chiếc mũ áo len của tôi, đùa giỡn chụp nó lên đầu tôi, giống như trò đùa của
những đứa trẻ con.
Tôi trừng mắt với anh, lại đem mũ bỏ xuống. Tôi nghĩ dáng vẻ hiện tại của mình nhất định thực ngốc, vốn cũng không tình nguyện mặc bộ hồng
nhạt này, cho dù tôi và anh là bạn học thời tiểu học, cũng không cần biến tôi hành một học sinh tiểu học. Nhưng anh bảo tôi phải tin tưởng
vào ánh mắt của anh, nói anh cũng mặc giống bộ đồ của tôi, chỉ khác màu.
Bây giờ chúng tôi một người mặc màu trắng một màu phấn hồng, đứng ở
đại sảnh trong sân bay, càng cảm thấy dù anh mặc cái gì cũng đều đẹp,
dáng vẻ thanh lịch lại không mất khí chất cao quý, thu hút không ít
người ngắm nhìn, tôi thì lại bình thường không thể bình thường hơn, đứng ở bên cạnh anh, tựa như một lá cây không có sức hút nào.
Một lát sau, tôi thấy một người phụ nữ hơn 30 tuổi vội vã chạy tới,
cười xin lỗi với Nghê Lạc Trần,“Chủ tịch Nghê, anh luôn đúng giờ như
vậy ……”
“Là do phi cơ đúng giờ.”
Sắc mặt của Nghê Lạc Trần hơi lãnh đạm, anh vừa cự tuyệt người phụ
nữ kia giúp anh sắp xếp hành lý, vừa kéo tôi đi hướng ra phía
ngoài.Tayanh nắm tôi thật chặt, sợ không cẩn thận có thể đánh mất tôi
tại thế giới lạ lẫm nơi đây. Thật ra anh luôn đối xử một cách lo lắng
như thế về tôi, còn nói,‘Nhạc Tuyết, em là cô gái lơ đễnh nhất trên đời
này, nếu có một ngày, anh không thể chăm lo cho em, nói không chừng ngay cả bản thân mình em cũng có thể đánh mất.’
Anh và Giang Triều hoàn toàn không giống nhau, tôi ở trong mắt Giang
Triều, là một người phụ nữ vô cùng độc lập, là một quân nhân cứng cỏi.
Cho nên Giang Triều cho rằng tôi có anh hay không cũng sẽ tự sống tốt.
-
Chúng tôi ngồi trên một chiếc xe công vụ màu đen, Nghê Lạc Trần tự
mình lái xe, dường như anh rất quen thuộc nơi này khiến tôi cảm thấy rất tò mò. Mặc dù anh vẫn nhìn về phía trước, nhưng dường như đã nhận ra
suy nghĩ của tôi, cười nói “Tổng công ty SNOWLET ở trong này, đây là sự
nghiệp đầu tiên của anh……”
Tôi cười cười không lên tiếng, vậy là tôi lại hiểu thêm một chút nữa
về anh. Nhưng muốn hiểu hết toàn bộ về anh, còn cần bao lâu thời gian
nữa tôi không dám xác định.
Một lát sau, anh lại hỏi “Em không quan tâm chúng ta đi đâu sao?”
“Em không bận tâm, dù sao anh cũng sẽ không đem em đi bán.” Tôi có chút xấu hổ nghiêng người vào ghế, cười trả lời anh.
Chúng tôi không biết rằng đã đi ra khỏi màn mưa, dù bầu rời vẫn còn u ám nhưng mưa đã ngừng rơi. Cách tấm cửa kính xe tôi nhìn ra ngoài
trời, đột nhiên đối với thành phố xa lạ này sinh ra cảm giác tò mò nơi
này biển là màu xanh, hay là màu xám ?
“Nghê Lạc Trần, nhiệt độ như vậy có thể xuống biển không?”
“Ngốc, nhiệt độ nước biển mới 24℃, đương nhiên không được, Tam Á
chính là vùng cận nhiệt đới, hôm nay em đã mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi
một đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi Tam Á.” Nghê Lạc Trần quay sang nhìn
tôi, đột nhiên hỏi “Em trưởng thành ở thành phố biển, nhìn biển vẫn chưa đủ sao?”
“Em muốn biết nước biển ở nơi này có hương vị gì ……”
“Đắng .”
Không biết có phải do tôi bị ảo giác hay không, tôi nhìn thấy Nghê
Lạc Trần đột nhiên thu hồi ý cười, khóe môi gợi lên chút chua sót giống như lạc trong thế giới phồn hoa. Xem ra, trong thế giới cô độc không có phân loại thân phận cao hay thấp, vẫn đối với chuyện cũ không thể
không hoài niệm.
Sau đó Nghê Lạc Trần vẫn không nói gì, chỉ còn lại tôi và người phụ
nữ kia nói chuyện, tên của cô là gọi Nhâm Nguyệt, là phó tổng công ty
của Nghê Lạc Trần, thì ra cũng là một người phụ nữ xuất sắc. Cô ta nói
nguyên nhân vì trên đường gặp sự cố giao thông nên gây ra việc xe bị tắc nghẽn nghiêm trọng. Tôi nghĩ đây là nói cho Nghê Lạc Trần nghe ,
dù sao ai cũng nhìn thấy Nghê Lạc Trần có chút bất mãn do cô ta đã đến
muộn, mà cô ta lại là một người phụ nữ rất thông minh nên không cố ý
giải thích với anh. Xã hội này là như vậy, mọi người chỉ biết người đó
phạm sai lầm, nhưng lại không quan tâm lý do của sự sai lầm đó. Cô ta
còn nói, tuy rằng bước đầu Nghê Lạc Trần khởi nghiệp ở đây, nhưng anh
đối với thành phố này cũng không quen thuộc, hơn nữa đối với khu du lịch Tam Á, lại càng xa lạ. Sau đó cô ta còn giỡn nói, tôi nên c