
huẩn bị tâm
lý bị lạc đường với anh.
Xe dừng ở biệt thự MY, ba người chúng tôi cùng ăn bữa trưa đơn giản,
sau đó Nghê Lạc Trần liền phái Nhâm Nguyệt lái xe trở về công ty.
Nghê Lạc Trần dẫn tôi đi vào một gian phòng khách lịch sự tao nhã,
bên trong sạch sẽ ngăn nắp, mở cửa sổ ra đó là một cảnh xanh um sâu kín , giống như có thể ngửi được chút hương hoa sau cơn mưa, toàn bộ cảnh vật đều yên tĩnh khiến người ta có cảm giác muốn đi vào giấc ngủ.
Tắm rửa xong, tôi liền nằm trên giường, vô tư ngủ một mạch……
Khi tôi tỉnh lại, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng,
thì ra thời tiết ở HảiNamthay đổi nhanh như vậy, tựa như tình cảm của
con người. Đột nhiên theo bản năng tôi đưa tay sờ sờ, dường như muốn tìm một thân thể khác làm cho tôi cảm thấy an tâm hơn.
“Ngủ như con heo con, em có biết hiện tại mấy giờ rồi không?” Dưới
đèn phòng ngủ, Nghê Lạc Trần cầm lấy tay tôi đang ở giữa không trung, cố ý làm như vô tình nhéo nhéo.“Em đã ngủ suốt chín giờ, hiện tại là 9h 10 phút tối.”
Tôi bị dọa ngồi bật dậy, nhìn anh đã ăn mặc chỉnh tề, liền hỏi “Anh dậy khi nào, sao không gọi em dậy cùng?”
Anh chỉ cười cũng không trả lời tôi, tôi nghĩ có lẽ anh không hề ngủ.
“Đừng ngẩn người như vậy, mặc quần áo vào anh đưa em đi ăn tối, sau đó chúng ta sẽ có một kế hoạch quan trọng khác.”
Tôi biết, kế hoạch mà Nghê Lạc Trần nói, đó chính là suối nước nóng ngoài trời của biệt thư MY
-
Bóng đêm yên tĩnh, mùi hoa thanh nhã tỏa ra đâu đây.
Một khu vườn nhỏ có hòn non bộ bao quanh suối nước nóng, bốn phía
khói nhẹ lượn lờ cùng ánh trăng sáng rọi xuống, tạo nên một cảnh sắc
vô cùng yên tĩnh . Tôi im lặng ngổi trong dòng nước ấm áp, dòng nước
sạch sẽ mềm mại quấn quýt lấy da thịt thật thoải mái, làm cho thân thể
thư thái đến từng lỗ chân lông. Tôi tinh nghịch vỗ mạnh trên mặt nước để bọt nước bắn tung tóe lên cả người anh đang đứng trên bờ, tiếng nước
trong trẻo dễ nghe. Cái gọi là ‘Trộm phù sinh nửa ngày nhàn’ đó là loại
tình cảnh này.
Nghê Lạc Trần mặc một chiếc quần bơi màu đen bạc, trên vai khoác khăn tắm, ngồi ở bờ bên cạnh tôi gọi điện thoại. Anh đang tươi cười nhẹ
nhàng tươi sáng như ánh trăng, tôi chưa bao giờ gặp qua anh cười thoải
mái đến như vậy, không thể dùng ngôn ngữ để nói rõ điểm đó mê hoặc lòng
người như thế nào , tôi biết anh nhất định đang gọi điện thoại cho ông
nội, cũng chỉ có khi đối diện với ông nội, anh mới có thể bỏ xuống sự
phòng bị và xa cách của mình.
Một lát sau, anh đem điện thoại đưa cho tôi, nói ông nội muốn nói
chuyện với tôi, tôi có chút thẹn thùng, nhưng cũng không thể không tiếp.
“Ông nội…..”
“Nhạc Tuyết, tiểu bùn có nghe lời không? Nó có hay chọc giận cháu không?”
“Rất tốt ạ……” Tôi cười nhìn Nghê Lạc Trần, hình như anh nghe được ông nội đang nói về điều gì, vì vậy xấu hổ đỏ mặt .
“Ông nội, đã trễ thế này ông còn chưa ngủ sao?”
“Không có, hàng năm vào hôm nay, ông đều qua mười hai giờ mới ngủ.”
“Hôm nay có cái gì đặc biệt ạ?” Tôi tò mò hỏi.
“Xem ra, tiểu bùn không nói với cháu rồi, hôm nay là sinh nhật của
nó. Nhạc Tuyết, mặc kệ như thế nào, ông nội cậy nhờ cháu, hãy thay ông
nấu cho nó một chén mỳ trường thọ……”
“Vậng ạ, ông nội, cháu sẽ làm ……”
Buông điện thoại, không biết tại sao trong lòng tôi có chút buồn
buồn. Nghê Lạc Trần, mặc kệ tương lai chúng ta sẽ như thế nào, hôm nay
là sinh nhật của anh, lẽ ra anh phải nói cho em biết. Thấy tôi không nói lời nào, Nghê Lạc Trần ngồi xuống, dùng chân khuấy động dòng nước làm
bắn cả trên người tôi
“Em giận à?”
“Không có,” Tôi lắc lắc đầu, hỏi “Anh muốn quà sinh nhật gì?”
Anh cười cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói “Hồi nhỏ có rất nhiều
mong ước, có những nguyện vọng mà anh yêu cầu, nhưng cha mẹ cùng ông nội không giúp anh thực hiện được, cho nên anh nghĩ khi trưởng thành, anh
nhất định phải tự mình thực hiện nguyện vọng đó. Nhưng khi trưởng thành
rồi mới biết được, có những thứ dù bản thân cố gắng hết sức cũng chưa
chắc thực hiện được, cho nên dần dần cuối cùng không có nguyện vọng gì
nữa .”
“Nguyện vọng trước đây của anh là gì mà không thể đạt được?”
“Uhm……” Nghê Lạc Trần nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng anh chỉ cười làm
tôi có điểm không rõ lắm “Trước đây, em vẫn thường hay gọi anh Giang
Triều , khi đó anh đã nghĩ, khi nào thì em có thể gọi anh một tiếng anh
Lạc Trần ……”
“Anh…… Nhàm chán.” Tôi không biết là do lúng túng hay là xấu hổ, trên mặt tôi cảm thấy hơi nóng.
“Là em muốn anh nói …… Còn nói muốn giúp anh đạt được……”
Nhìn thấy anh tự nhiên giống như một đứa trẻ, khóe miệng khẽ phụng
phịu, tôi liền cười xấu xa,“Tốt, hiện tại em liền giúp anh thực hiện
nguyện vọng của mình……”
Thừa dịp anh chưa chuẩn bị, tôi đột nhiên kéo anh một cái, anh bị bất ngờ không kịp đề phòng rơi tõm vào trong nước, tôi vui vẻ cười theo
tiếng nước tung tóe khắp nơi, trong màn đêm yên tĩnh, càng vui sướng
một cách đặc biệt…..
Anh bì bõm vài cái, tôi thấy anh dường như không biết bơi, vội vàng
đưa tay kéo anh đứng lên, cười nói “Lúc này cảm thấy thỏa mãn rồi chứ?”
Anh ngơ ngác nhìn tôi, nước từ trên mái tóc chảy x