Snack's 1967
Tuyết Lạc Trần Duyên

Tuyết Lạc Trần Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322335

Bình chọn: 10.00/10/233 lượt.

đây là điều trong

buổi tối này tôi muốn nói với anh

nhất

Một lúc lâu, anh nhẹ

nhàng gọi tên tôi, cuối cùng nói ra ba từ, ANH YÊU EM…

Hơn mười phút điện thoại trôi qua, chúng tôi vẻn vẹn chỉ nói

những lời này, dường như những lời này lại chưa nói qua, nhưng hai bên đều hiểu,

cũng không cảm thấy đột ngột.

Buông điện thoại xuống, đột nhiên tôi rất muốn về nhà, rất

muốn ở cạnh người đàn ông này tối nay.



Đêm, mây tím hồng lập lòe lóe lên ánh sáng rực rỡ, giống như

làn khói mỏng che phủ đường phố.

Dòng xe cộ đan nhau qua lại không ngớt, cửa kính xe được

kéo xuống, nhưng cảnh vật

sầm uất trước mắt bị một bức

tranh thay thế, chính là vũ điệu nghê thường hoa mỹ của Nghê Lạc Trần, giống

như mây trôi trong bầu trời đêm mỹ lệ, lại giống như cánh hoa uyển chuyển

rơi trong gió, giống như còn mang

theo mùi hương say lòng người. Tim vô cớ

lại rối loạn, có lẽ tối nay, tôi còn kích động hơn anh nữa, nhưng lại

tìm không ra nguyên nhân.

Xe dừng lại ở đầu phố,

ánh đèn màu cam từ cửa hàng bánh ngọt chiếu ra, thỉnh thoảng mùi bơ bay

tới, ngọt, rất ấm áp, tôi bảo tài xế taxi dừng lại, “Bác tài, chờ tôi một

chút.”

Đi vào trong tiệm bánh ga tô , kiểu dáng đầy màu sắc rực rỡ

làm rối loạn thị giác của tôi…

“Cô gái, trong nhà có sinh nhật sao, có sữa tươi, nước trái

cây, chocolate, hương trứng, tùy ý cô lựa

chọn.”

Suy nghĩ một hồi, tôi chọn một cái bánh không hề rực rỡ, màu

sắc cũng dễ chịu, cô gái bán bánh giúp tối gói lại.

“Cô à, cần viết câu chúc mừng lên đó không?”

Tôi lắc đầu, chúng tôi chưa từng nói qua lời hoa mỹ, đôi khi

nên bỏ bớt để có cảm giác chân thực.

Về đến nhà, giống như

tôi nghĩ thật vắng lặng, chỉ duy nhất có âm thanh phát ra từ tivi trong không

gian và ánh sáng mờ ảo, lúc này tôi mới nhớ

trước khi đi đã quên không tắt nó, mẹ luôn nói tôi quên trước quên sau,

Nghê Lạc Trần cũng có khi gọi tôi là lơ mơ, nhưng tôi chưa bao giờ chịu thua, bây giờ bản thân cũng

nhịn không được cười lên.

Mở đèn thủy tinh, tôi đem bánh ga tô đặt ở trên bàn trà, liền

đi lên lầu tắm rửa.

Thực ra lúc đang trên đường quay về tôi đã nghĩ qua rất nhiều

phương thức chúc mừng cho anh, lại cảm giác có chút quá cố gắng, dù sao đây là

lần đầy tiên muốn vì anh làm chút gì đó, sợ anh có cảm giác quá đột ngột, sẽ

dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, cho nên

ngoại trừ chiếc bánh ga tô , tôi không

chuẩn bị gì nữa, chỉ mong chúc mừng

như vậy sẽ không quá đơn giản.

Tắm rửa mặc đồ tắm vào, tôi ngồi trước bàn trang điểm, câu

được câu không sấy tóc.

Từ nhỏ tôi đã không đặc

biệt coi trọng vẻ đẹp bề ngoài của phụ nữ, chỉ đặc biệt yêu thích mái tóc dài,

nhớ khi mới vào bộ đội, bởi vì phải cắt tóc ngắn tôi lén lút khóc một trận, khi tốt nghiệp trường

quân đội, việc đầu tiên đó là để dài lại, về sau tôi mới tìm ra nguyên nhân, bởi

vì Giang Triều thích nhìn tôi trong kiểu tóc dài, sau khi cưới Nghê Lạc Trần bao giờ cũng vậy

việc trước tiên lúc tỉnh ngủ là cầm lấy nó trong tay ngắm nghía, xem ra không

chỉ có phụ nữ, đàn ông cũng có tình cảm với mái tóc dài, trong lòng họ người phụ nữ để tóc dài chứng tỏ đó là người

dịu dàng, nhưng tôi ngoại trừ mái tóc

dài này, vẫn có vẻ dịu dàng sao? Tôi có

chút hoài nghi.

Thay đồ ngủ màu vàng nhạt, tôi trở về giường ngủ, trong giường ngủ lộ ra

khuôn mặt không giống như thường này,

nhưng cụ thể chỗ nào không giống nhau tôi cũng không thể nói rõ, có lẽ là da thịt

trước ngực và cổ để trần, trắng ngần vượt quá sự tưởng tượng của tôi, khuôn mặt

tôi không nhịn được nhuộm thành một màu

hồng nhạt,

Chiếc áo ngủ này chính là trước khi kết hôn, do Chu Oánh tặng

cho tôi. Lúc đó tôi cảm thấy cổ áo quá thấp, giá lại rất đắt, cũng không có cơ

hội mặc, nói gì cũng không chịu để cô ấy

mua, nên cô ấy kiên trì mua đến cùng, cô ấy nói phụ nữ sau khi kết hôn phải hiểu

cách lấy lòng chồng, nói vẻ ngoài của phụ nữ cũng có thể so với vẻ đẹp của tuổi

trẻ, nếu không chú ý sở thích của vợ chồng, sớm muộn tình cảm cũng phai nhạt,

tôi liền cười nói cô ấy đầu óc đen tối, thậm chí thiếu tự tin. Nếu đã kết hôi rồi,

ván đã đóng thuyền rồi còn có thể có chuyện gì thay đổi nữa? Khi tôi nhìn thấy

bên cạnh Nghê Lạc Trần có nhiều người mẫu

như vậy, quả thực hơi cảm thấy tự ti,

tôi nghĩ cho dù miệng của anh không nói,

nhưng trong lòng cũng sẽ lén lút so sánh tôi với những cô gái trẻ tuổi này, tuổi

tác của mình càng ngày càng già, số điểm

ở trong lòng anh tự nhiên cũng càng ngày

càng thấp, rất nhiều người nói có một đứa con cũng là một phương thức để củng cố

gia đình, chỉ là cách thức như vậy đến cùng

có thể dựa vào sao?

Tôi suy nghĩ miên man , đồng hồ phòng ngủ đã điểm 11 giờ,

nhưng tôi biết đối với cuộc sống về đêm của giới thời trang mà nói, sự vui vẻ của

họ chỉ vừa mới bắt đầu, hộp họp chắc là không thể kết thúc sớm như thế…

Đã sang 12 giờ đêm, tôi cầm bánh ga tô lên châm nến

Ngọn lửa màu quýt lóe lên vầng sáng, hơi lay động, tim của

tôi cũng theo đó mà rung động.

Không phải tôi chưa từng

chờ đợi, cho nên tôi rõ ràng chẳng qua cũng chỉ là hai loại kết quả, bất luận là lọai nào,