
p
được người có thể chạm đến linh hồn của bà đó là Nghê Thiên Vũ.
Hoàng hôn hôm đó, ánh mặt trời không phát ra vầng sáng, Nghê
Thiên Vũ mặc áo sơmi màu trắng, đứng ở trong ánh trời chiều, trên người tản ra
một thứ ánh sáng khó tả nên lời. Ông không nói lời nào, cũng không cười, chỉ là
dùng ánh mắt u buồn nhìn bà, bà liền cảm giác linh hồn rời khỏi thân thể, tựa hồ
là đi tìm cái gì đó, lại dường như cái gì cũng chưa tìm được……
Sau đó, bà mới biết được Nghê Thiên Vũ là sinh viên mỹ thuật
tạo hình mà hầu hết nữ sinh trong trường muốn truy đuổi, cao cao tại thượng, lại
vĩnh viễn đều không thể chạm đến. Từ ngày đó, bà mới biết được ngưỡng mộ là một
loại cảm giác gì, nhưng là không có ai có thể đem yêu giải thích rõ ràng, có
người thích được ngưỡng mộ, có người thà rằng lựa chọn bị tình yêu giẫm lên, mẹ
chồng tôi chính là người sau.
Bà nói, Nghê Thiên Vũ là người thực thanh cao, thực đàn ông,
định nghĩa về tình yêu cũng không giống với người khác, ông luôn cho rằng người
yêu nhau mà ở cùng nhau, sẽ đem lẫn nhau nhiên biến thành tro, ông cũng không
ôm ấp tốt đẹp chờ mong đối với tình yêu, ông chỉ theo đuổi những gì từng có được.
Cho nên yêu Nghê Thiên Vũ là quá trình rất thống khổ, rất nhiều lúc đã làm cho
người ta tuyệt vọng, nhưng mà trên người ông lại có một loại khí chất làm cho
người ta cố tình lao vào chỗ chết, một loại mị lực hấp dẫn làm cho bà phấn đấu
quên mình…… Sau đó, mẹ chồng bất đắc dĩ mới lựa chọn người theo đuổi mình là
Nghê Thiên Hằng để kết hôn……
Tôi không biết mẹ chồng tôi cái gọi là bất đắc dĩ là chỉ cái gì, lúc ấy nhất định là có ẩn
tình, nhưng mà bà không nói. Bà chỉ nói, lúc ấy rất nhiều người đều nói Nghê
Thiên Vũ chưa từng thật tình có yêu bà, nhưng chỉ bà biết, thẳng đến khi Thiên
Vũ buông tha cho sinh mệnh của mình, mới có thể cảm nhận được lửa nóng của ông
lại lạnh như băng, chính là ông đã đem
chính mình nghiền nát thành tro, đem bà đông lại thành băng .
Sau đó, mẹ chồng lại nói chuyện về người chồng Nghê Thiên Hằng.
Bà nói ông là người
phi thường độ lượng, rộng rãi. Ông cũng thực tôn trọng phụ nữ, luôn cho người
phụ nữ của mình có không gian riêng, biểu hiện của ông đối với tình yêu thực
trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng yêu lại thực sâu rộng, rất dài lâu, chấp nhất,
là một người chân chính làm cho phụ nữ có thể đi dựa vào cả đời. Lạc Trần so với
ba cùng chú mình, lại giống Thiên Vũ nhiều hơn, chỉ là anh không có cố chấp như
chú mình, không có tuyệt vọng đối với tình yêu như vậy.
Không biết có phải hay không là do tôi ảo giác, tôi cảm giác
mẹ chồng luôn cố ý vô tình đem Nghê Lạc Trần cùng người chú nhắc đến cùng nhau,
khi nói đến Lạc Trần, bà càng cố ý nhắc tới Nghê Thiên Vũ, mà không phải chồng
bà Nghê Thiên Hằng. Tôi nghĩ bà có lẽ cũng rất yêu Thiên Vũ, nhưng là người đàn
ông này lại như chỉ phiêu đãng đến cuộc sống này mà thôi, ông chỉ biết tạo ra
kí ức cho người khác, nhưng lại vĩnh viễn sẽ không cho người khác một chỗ dừng
chân.
Sau đó, tôi cùng mẹ chồng uống hết một chai rượu đỏ, tôi cảm
thấy đầu óc choáng váng , nhưng mẹ chồng tôi lại càng ngày càng thanh tỉnh .
Trước khi ngủ, bà lôi kéo tay của tôi, nói: “Tiểu Tuyết, con
người cả đời có rất nhiều thứ để theo đuổi, nhưng vô luận là vật chất hay là
danh lợi, đều cũng có điểm cuối, chỉ có tình yêu là không có. Tình yêu con đường
này, vô luận con đi rất xa, đi bao lâu, chỉ sợ là đi cả đời, con vĩnh viễn đều ở
trên con đường ấy. Chúng ta có đôi khi cho rằng, con lúc ban đầu theo đuổi mới
là thật yêu, kỳ thật, tình yêu chân chính sẽ không ở phía trước con, con vĩnh
viễn đều truy đuổi không được, nó cũng sẽ không ở phía sau, làm cho con nhìn không thấy…… Chỉ có người
ở bên cạnh con, bảo vệ con, mới là chân chính người yêu của con, chúng ta là phụ
nữ theo đuổi nên là loại hạnh phúc này, trăm ngàn đừng bỏ qua.”
-
Đêm đã khuya, tôi đưa mẹ chồng an trí ở phòng ngủ cách vách,
đã là 2h đêm.
Trở lại phòng ngủ, tôi lại như thế nào cũng ngủ không được,
có lẽ là chuyện xưa của mẹ chồng làm cho tôi rất rung động, mà Nghê Thiên Vũ
cùng Giáng Trần cũng nhất định còn có chuyện xưa, không biết như thế nào, tôi
có chút lo lắng sợ hãi. Tôi tính toán một chút thời gian ở Paris là buổi tối
tám giờ, Nghê Lạc Trần hẳn là còn chưa có ngủ, tôi liền gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại vừa thông đã truyền đến là thanh âm mà tôi đang
mong nhớ: “Sao còn không ngủ, hai người phụ nữ ở nhà cũng có thể mở tiệc rượu
sao?”
Có lẽ anh là nghe ra tôi có một chút vi men say , liền cố ý
trêu tôi.
“Nghê Lạc Trần, anh chừng nào thì trở về a, em nhớ anh,
không phải uống nhiều mới nhớ……” Tôi có điểm nương rượu mà bày tỏ.
“Rất nhanh thôi, nhớ anh thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngủ.
Có lẽ một lúc nữa, anh liền xuất hiện trong mộng của em .”
“Gạt người, đàn ông luôn nói những lời hoa mĩ.”
“Sao có thể lửa em chứ, anh mỗi ngày đều mơ thấy em, cho
nên, anh nghĩ đến em cũng vậy…..” Giọng anh có chút ủy khuất.
“Đương nhiên không giống, anh là ở trong lòng em, không ở
trong mộng……”
“A, em lúc nào thì trở nên nh