
bộ Thanh Long quốc, chỉ
có một Vân Nhược Điệp, không phải là muội thì là ai!” Vân hiểu Nguyệt tự tin
nói.
“Ha ha… Điệp nhi bây giờ quả nhiên đáng
yêu hơn rất nhiều, khiến đại ca có cảm giác rất mới mẻ!” Vân Trần Viễn nhịn
không được cười ha hả, nụ cười tuyệt mỹ giống như một ánh sáng, trong nháy mắt
làm thư phòng càng thêm sáng ngời!
Trong sách đều nói hồng nhan họa thủy, ta
xem lúc mà lam nhan họa thủy, tuyệt đối còn khiến người ta rung động hơn hồng
nhan! Ngơ ngác nhìn Vân Trần Viễn, Vân Hiểu Nguyệt ngây người, không khỏi cảm
thán dưới đáy lòng!
“Đại ca, huynh không thể cười như vậy, lúc
huynh cười, nam nữ già trẻ, người người đều bị huynh mê hồn đó!” Vân Hiểu Nguyệt
thì thầm.
“Nha đầu ngốc, không được giễu cợt đại
ca!” Vân Trần Viễn nghe vậy, trên mặt nổi lên chút ửng đỏ, dịu dàng trách.
“Đại thiếu gia, nương nương, mời dùng
trà!” Một giọng nói thanh thúy vui sướng truyền vào, sau đó Huyên nhi với cách
ăn mặc xinh đẹp hơn bình thường đang bưng hai chén nước trà, cười nhỏ nhẹ đi đến!
Ha ha, tiểu nha đầu thấy người trong lòng
đến, nhất định tỉ mỉ hơn nhiều!
Vân Hiểu Nguyệt nhịn cười, cười hì hì nói:
“Đại ca, huynh xem Huyên nhi nhà chúng ta có phải càng ngày càng xinh đẹp hay
không!”
“Ừm, đúng vậy!” Vân Trần Viễn nghe vậy,
nhìn về phía Huyên nhi đã hồng chín mặt, mỉm cười gật đầu!
“Đại ca, tiểu muội có một việc rất quan trọng
muốn thương lượng, huynh có đồng ý hay không?” Nháy mắt mấy cái với Huyên nhi,
Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
“Nương nương, Huyên nhi xin cáo lui, canh
bổ cho người còn đang nấu, để nô tỳ đi nhìn xem sao!” Huyên nhi lập tức hiểu ý
của Vân Hiểu Nguyệt, mặt lập tức đỏ bừng, dường như chạy khỏi thư phòng.
“Chuyện gì? Đại ca đồng ý với muội là được!”
“Thật sự? Không được nuốt lời?”
“Đương nhiên! Yêu cầu của Điệp nhi, đại ca
luôn luôn không cự tuyệt!” Vân Trần Viễn nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói.
“Hay quá! Đại ca, huynh cũng trưởng thành
rồi, nên thành gia đi thôi! Huyên nhi nhà ta tú ngoại huệ trung, thông minh
lanh lợi, quan trọng hơn là nàng lại luôn mang mối tình thắm thiết với huynh,
huynh cưới nàng, được không?” Vân Hiểu Nguyệt vui vẻ nói.
“Muội nói cái gì? Điệp nhi, là đang nói đại
ca cưới vợ sao?” Vân Trần Viễn nghe vậy,đột nhiên biến sắc, đứng lên, đi đến
bên người Vân Hiểu Nguyệt, cúi người nhìn thẳng Vân Hiểu Nguyệt, trầm giọng hỏi.
Ách, đây là tình huống gì?
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, nhìn Vân Trần Viễn
đột nhiên trở nên nguy hiểm như một loài báo săn, nhìn tức giận tích tụ trong
con ngươi đen của hắn, ngây ngẩn cả người!
“Muội muội muội… Đại ca, huynh làm sao vậy?”
Vân Hiểu Nguyệt lắp bắp hỏi.
“Điệp nhi, ai cũng có thể nói những lời
này, nhưng muội thì không!” Đột nhiên, Vân Trần Viễn ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt vào
trong lòng, thống khổ nói.
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, vừa định đáp lời,
đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến giọng nam chất chứa tức giận: “Các ngươi
đang làm gì?”
Yêu nghiệt? Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, khóe
miệng đột nhiên tràn ra một ý cười nghịch ngợm, ôm sát thắt lưng của Vân Trần
Viễn đột nhiên trở nên cứng ngắc, cười hì hì: “Đại ca, đỡ muội ngồi đi!”
Ánh mắt phức tạp của Vân Trần Viễn nhìn
Vân Hiểu Nguyệt trong lòng, không nói được một lời, ôm Vân Hiểu Nguyệt nhẹ
nhàng đặt vào chiếc ghế, quay đầu lại hơi hơi thi lễ: “Tham kiến Hoàng thượng,
tham kiến Vương gia!”
Tần Vũ tiểu tử cũng đến đây? Vân Hiểu Nguyệt
nhìn người phía sau Vân Trần Viễn, cười tiếp đón: “Bái kiến Hoàng thượng, bái
kiến Vương gia!”
“Trẫm hỏi các ngươi vừa mới làm cái gì?” Ánh
mắt Tần Ngạo trở nên âm trầm, lạnh lùng hỏi.
Chậc chậc, không phải ghen tị chứ! Ta có mị
lực như vậy sao? Có trời mới tin! Vân Hiểu Nguyệt rất không cho là đúng, hồi
đáp: “Hoàng thượng, luật pháp Thanh Long quốc có quy định nào nói muội muội thiếu
chút nữa ngã vật ra, ca ca không thể giúp đỡ ư?”
“Ngã ư?” Tần Ngạo sửng sốt, đột nhiên lo lắng
đi lên, giữ lấy, dường như ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt, lo lắng hỏi: “Nàng không sao
chứ!”
“Không sao, rất tốt!” Vân Hiểu Nguyệt
không quen xoay người, tạo khoảng cách giữa hai người.
“Vậy, cũng không cần ôm lâu như vậy chứ!” Tần
Ngạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu nỉ non.
Ta ngất, thật đúng là ghen! Chậc, yêu nghiệt
này động chân tình sao? Không thể nào!
Hoài nghi nhìn vẻ mặt của Tần Ngạo, lại
không giống như đang làm bộ, Vân Hiểu Nguyệt pha chút bất đắc dĩ nói: “Huynh ấy
là đại ca của ta, đại ca ruột thịt, được chưa? Hoàng thượng, người uống dấm
chua có chút khó hiểu đó! Huynh muội chúng ta đã lâu không thấy, cho nhau thể
hiện một chút cảm tình, cũng là chuyện thường tình đó!”
“Xì!” Tần Vũ một bên nghe nhịn không được
nở nụ cười: “Hoàng huynh, quý phi nương nương nói cũng không sai, huynh đừng
quá xúc động nha!”
“Là vi thần quá phận, bởi vì lo lắng mà
quên cấm kị nam nữ, xin Hoàng thượng giáng tội!” Một bên, Vân Trần Viễn đột
nhiên khom người, nhàn nhạt nói.
“Trần Viễn, Trẫm chính là nhất thời nói lỡ
mà thôi, Trẫm biết ngươi hiểu rõ Điệp nhi nhất, được rồi, nếu Điệp nhi không có
việc gì, cũng không dùng để